Sư tôn "come out"
Khanh Chu Tuyết cầm lấy chén thuốc, một làn khói trắng bốc lên trong nháy mắt, con mèo hoa dưới chân chạy đi, cái đuôi không quên ngoắc lên đóng cửa lại.
Nàng cẩn thận đặt chén thuốc sang một bên, đỡ Vân Thư Trần dậy. Như này có đôi chút vất vả, bởi vì cả người Vân Thư Trần yếu ớt, mềm mại không xương mà dán trên người nàng, như sợi mì không thể vớt nổi.
Cuối cùng nàng kia mở mắt ra, chống người hơi ngồi dậy một chút, đầu giường phía sau lưng mau chóng được nửa người của đồ nhi trám vào, để cho nàng có thể thoái mái mà dựa.
Khi Khanh Chu Tuyết nhấc chén thuốc lên, hơi lạnh từ bàn tay nhanh chóng làm nguội bớt, chỉ còn ấm vừa đủ để uống.
Tìm trong nạp giới một lúc, khi cho nàng uống thuốc cũng không đút thêm một viên kẹo mứt.
Vân Thư Trần cảm thấy đầu lưỡi đầu tiên là đắng chát, sau đó là vị ngọt thanh quen thuộc.
Nếu một đời người cũng như vậy, trước đắng sau ngọt, thì thật tuyệt vời biết bao. Nơi đắng cay nhíu mày chốc lát, đợi đến khi khổ tận cam lai, nơi ngọt ngào mới có thể không ngấy.
Nghĩ ngợi vu vơ như vậy, nàng lại tựa sát gần vào người phía sau hơn.
"Hôm nay sao sư tôn lại bị cảm lạnh? Cửa sổ để hở sao?" Vừa mới nhắm mắt an tâm chìm vào giấc ngủ, lại nghe được đồ nhi hỏi.
"Không biết."
Nhẹ bẫng một tiếng.
Nhìn nàng có vẻ rất buồn ngủ, Khanh Chu Tuyết an tĩnh không lên tiếng nữa, một lòng vận công khử lạnh. Vân Thư Trần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/694093/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.