Người tu đạo có thể hấp thụ linh khí của trời đất mà sống.
Phàm nhân không hiểu được những điều huyền diệu trong đó, chỉ có thể dựa vào việc ăn uống huyết nhục hoặc rau quả ngũ cốc để sống.
Linh khí nơi đây mỏng manh, không đủ để cung cấp bản thân, cho nên việc cần ăn uống là điều khó tránh khỏi.
Khanh Chu Tuyết mới vừa khỏe lại, toàn thân không còn chút sức lực nào, lúc này đang uể oải dựa vào trong hốc cây. Nàng rất ít khi bị sốt, hôm nay đầu nặng chân nhẹ, giống như cả người mất đi hồn vía, mới biết cảm giác này lại khó chịu đến vậy.
Vân Thư Trần nhìn Khanh Chu Tuyết đói đến mức sắc mặt trắng bệch, chỉ đành ngẩng đầu nhìn quả trên cây ---
Màu xanh biếc, cũng không biết là loại quả gì, càng không biết có ăn được hay không.
Nhưng quan trọng hơn là, nàng hái không tới.
Vân Thư Trần lặng lẽ nhìn chúng một cái, sau đó cúi đầu, đưa mắt nhìn khắp bốn phía.
Cỏ.
Bụi cỏ và bụi cây.
Một màu xanh bất tận trải dài khắp núi đồi, cỏ mọc um tùm nhưng chẳng thấy bóng dáng sinh vật nào.
Vân Thư Trần thậm chí còn mượn chút ánh sáng yếu ớt đến bên bờ suối nhìn ngó, quả nhiên thấy vài con cá nhỏ đang bơi lội, trông như gần trong gang tấc nhưng lại cực kỳ nhanh nhẹn. Nàng đưa tay xuống dòng nước mát lạnh, mỗi lần cử động, lũ cá lại luồn lách qua kẽ tay nàng mà trốn thoát.
Khanh Chu Tuyết vịn cây đứng dậy, bước chân vẫn còn hơi mềm nhũn.
Nàng nhìn sư tôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/694178/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.