Giờ khắc này, gió ngừng thổi.
Ngọn lửa bập bùng.
Ánh sáng trong mắt Khanh Chu Tuyết càng thêm rực rỡ, hào quang loé lên trong phút chốc, xua tan màn đêm đen kịt. Nàng giật mình, sợ thu hút kẻ địch, liền dùng lòng bàn tay nâng niu nắm tro tàn, khẽ che bớt ánh sáng, đặt xuống đất, lấy ít gỗ ẩm che đi một nửa.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, "... Sư tôn."
Vân Thư Trần mơ màng nhìn nàng một cái, trở mình. Khanh Chu Tuyết lấy một cây gậy, quấn vải vào đầu rồi châm lửa, khẽ đưa ngọn lửa lại gần.
Vân Thư Trần thả lỏng hơn nhiều, cái lạnh bị xua đuổi từng chút một, ánh lửa ấm áp, soi rọi xuống khiến gương mặt nàng ửng hồng. Ban đêm không có gió, nhưng sương mù dày đặc, vì vậy ngọn lửa cháy rất nhỏ, âm ỉ cháy mãi, phải cẩn thận trông nom mới không bị tắt hẳn.
Đây là đêm nàng và Khanh Chu Tuyết ngủ ngon nhất.
Cũng vào ngày này, quả đã hái hết sạch. Nguồn thức ăn cuối cùng cũng bị cắt đứt.
Mấy hôm trước, vỏ trứng bị vứt trên bãi cỏ, không ngờ lại thu hút hai con chim sẻ. Sáng sớm tinh mơ, chúng đã lao xuống mổ người, kêu những tiếng kêu thê lương từ trên không trung.
May mà Khanh Chu Tuyết ngủ không sâu giấc, nàng nghiêng đầu né tránh, chiếc mỏ nhọn suýt nữa mổ trúng mắt. Nàng không nhìn rõ, liền vớ lấy một hòn đá ném tới, ngắm rất chuẩn, một bóng dáng xám xịt rơi thẳng, đập xuống đất.
Khanh Chu Tuyết sững sờ tại chỗ, nàng đưa tay lên, từ từ dụi mắt, nghi ngờ con chim
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/694179/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.