32,
Tôi cảm thấy, ý kiến của mình không quan trọng.
Sau bữa ăn, vợ chồng Biện Lam vội vã cáo từ, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại tôi và Dụ Phượng Trì.
Tôi sờ mũi, nói ra thắc mắc trong lòng: “Này, nói là cô của anh nhớ tôi, tại sao lại dẫn tôi gặp bạn của anh?”
“Chuyện này không bình thường sao?” Anh ấy còn ngạc nhiên hơn tôi: “Chẳng phải chúng ta đang yêu nhau sao?”
“Chúng ta yêu nhau sao?!”
“Chúng ta không phải sao?!”
Tôi định quay người rời đi, nhưng lại bị anh nắm tay giữ lại.
“Đừng đi.”
Khoảnh khắc này, khung cảnh thật mơ màng, anh dẫn tôi đi phía trước, thỉnh thoảng quay lại nhìn tôi, còn tôi bước đi sau anh, ngẩn ngơ và rối bời.
Đi qua phòng khách, đến khu sân trong rộng lớn, trước mặt là cầu thang xoắn, giữa phòng đặt một chiếc đàn piano sáng bóng.
Tôi chưa bao giờ biết bác sĩ Dụ biết chơi đàn.
Anh ra hiệu tôi đợi một lát, rồi ngồi trước chiếc piano đắt tiền ấy, đôi tay nhẹ nhàng lướt qua phím đen trắng như đang chạm vào làn da người yêu.
Một chuỗi nốt nhạc mang chút u sầu tràn ra như dòng nước chảy.
Debussy, Clair de Lune.
Từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt, từ chậm rãi đến cuồng nhiệt, cơ thể anh lay động như chú chim trắng giữa cơn bão trên biển, thanh thoát, yếu đuối, làm tim tôi cùng nhịp tay anh lên xuống, lúc thắt chặt, lúc lại như được chạm nhẹ bằng cánh lông.
Lúc này, bác sĩ Dụ lột bỏ vẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-nghe-nghiep-cua-a-bao/2848791/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.