Thấy mẹ tôi cúi đầu không nói, Trịnh Chí Hòa đẩy mẹ tôi một cái: “Đây là con gái tốt mà bà dạy ra đấy à?”
Tôi bước lên chắn trước mẹ: “Dạy không tốt là lỗi của cha, không cách nào khác, tôi chẳng có người cha nào cả.”
Trịnh Chí Hòa những năm gần đây sống không tệ, e rằng chưa từng bị ai chỉ mặt mắng như vậy, lần này cũng có vẻ mất bình tĩnh: “A Bảo, trước đây con là một đứa trẻ sáng láng, sao giờ lại thành ra thế này?”
Tôi cười bổ sung ý ngầm trong câu nói của ông ta: “Chỉ biết nhìn tiền, mùi tiền nồng nặc, đây đều là do các bậc trưởng bối di truyền.”
Ông ta bị tôi nói cho nghẹn lại, mặt trắng bệch.
“Ba suy nghĩ kỹ đi, là để căn nhà cho tôi, cả nhà cùng sống với nhau, hay là sống một mình ‘không con không cái’.”
Tôi cố tình nhấn mạnh bốn chữ đó, còn ông ta, lời vừa định nói ra lại nuốt trở vào, sự tủi hổ nhanh chóng chuyển thành hối lỗi, mắt đỏ hoe.
Không hổ là dân kinh doanh, đổi sắc mặt còn nhanh hơn trở bàn tay.
“A Bảo, ba biết trong lòng con còn nhiều bất bình, nhưng ba năm đó cũng là bất đắc dĩ thôi.”
“Cho nên, tôi đang cho ba cơ hội đấy.”
Tôi mân mê móng tay, giọng điệu lãnh đạm: “Không ai ép buộc ba, cứ suy nghĩ thật kỹ.”
“Còn nữa, tôi không cần lời xin lỗi, chỉ cần sự bồi thường.”
48.
Ba ngày sau, có lẽ đã cân nhắc kỹ, Trịnh Chí Hòa cuối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-nghe-nghiep-cua-a-bao/2848800/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.