Đáp lại lời động viên của bà ấy, chỉ là nụ cười bất đắc dĩ của tôi: "Nhưng bản quyền bộ sách đó đến giờ vẫn thuộc về ba con."
Viện trưởng sắc mặt lập tức thay đổi:
"Đến giờ ông ấy vẫn chưa ra tuyên bố?"
"Không, ông ấy không định trả lại bản quyền cho con."
Tôi bình thản nói: "Bộ truyện tranh được chuyển thể thành hoạt hình vẫn đang phát sóng trên vài nền tảng video, doanh thu liên tục sinh ra rất khả quan."
Nếu không tìm ra cơ hội để lật ngược tình thế, số tiền đó sẽ chẳng đến tay tôi một xu.
Dù sao đó cũng là chuyện trong nhà, viện trưởng dù có đồng cảm đến đâu cũng vô dụng, chúng tôi thở dài một lúc, bà ấy đột nhiên nhìn vào điện thoại, khóe môi hiện lên vẻ đắc ý tinh quái.
"À, chuyện con bị thương, Phượng Trì cũng biết rồi, thằng bé nói sẽ đến ngay, chắc sắp tới rồi."
51.
Khi viện trưởng đi rồi, tôi liền vội vàng thoát ra khỏi phòng bệnh.
Vi băng gạc lớn trên cổ tay rất nổi bật, tôi không thể giấu ở đâu cả, đành phải chạy ra gần khu vực cây xanh để trốn.
Lúc này, bên ngoài trời đang mưa lâm thâm, tôi đứng dưới một gốc cây rậm rạp tránh mưa, bỗng thấy một chiếc xe lại gần, liên tục bấm còi inh ỏi.
Đúng là không thể tin nổi, đây lại là lối vào bãi đậu xe.
Bị tiếng còi thúc giục, tôi cảm thấy chật vật không biết phải làm sao, bất chợt nghe thấy một tiếng nói êm ái như thiên đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-nghe-nghiep-cua-a-bao/2848802/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.