Giản Chính Dương chẹp miệng, vì Tiểu Thố không thể làm với mình nên anh bất mãn nói: “Không cần đi.”
“Chồng à.”
“Được.” Sau khi trầm ngâm trong chốc lát, Giản Chính Dương gật đầu.
Thấy anh đồng ý, Tiểu Thố lập tức liền cười nói: “Cảm ơn chồng nha.”
“Ừ.” Giản Chính Dương bình tĩnh tiếp nhận nụ hôn của Tiểu Thố.
Sáng hôm sau khi rời giường, bọn họ đưa hai đứa nhỏ đi đi học trước. Sau đó, họ lái xe về nhà. Tiểu Thố nhìn đồng hồ hỏi Giản Chính Dương: “Khi nào thì anh đi làm?”
“Anh không đi.”
“Hả?” Tiểu Thố kinh ngạc nhìn Giản Chính Dương hỏi tiếp: “Sao anh không đi?”
“Anh đưa em đi dạo phố.” Giản Chính Dương nhẹ nhàng nói.
“Không phải là công việc của anh ở công ty nhiều lắm hay sao?” Tiểu Thố vội vàng nói: “Anh đừng vì chuyện đưa em đi dạo phố mà bỏ bê công việc ở trong công ty, biết không?”
Giản Chính Dương nhàn nhạt nói: “Không quan trọng bằng em.”
“Em…” Tiểu Thố còn muốn nói tiếp câu gì đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giản Chính Dương thì Tiểu Thố từ bỏ chuyện thuyết phục anh tiếp: “Công việc ở công ty quan trọng sao?”
“Không quan trọng.” Tiền đề là khi so sánh nó với Tiểu Thố.
Tiểu Thố vẫn tương đối hiểu Giản Chính Dương, nên khi nghe thấy anh nói như vậy, cô hơi không tin chỉ bình tĩnh nhìn anh.
“Đi thôi, còn không đi vào, trạm nơi này làm cái gì?” Rõ ràng là Giản Chính Dương không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này.
“Thật sự không quan trọng sao?”
“Không quan trọng.”
“Vậy được thôi.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-sung/1390839/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.