Phong Hân ngủ một giấc thật dài, đến tận buổi chiều mới tỉnh, cơ hồ chiếm mất nửa ngày. Vừa mở mắt, đầu óc cô còn nặng trĩu, mơ hồ chưa tỉnh hẳn.
Đến khi nhìn rõ xung quanh, cô mới ngạc nhiên nhận ra bản thân đang gối đầu trên đùi Thương Tòng Thư. Huyệt thái dương bị bàn tay mềm mại khẽ xoa bóp, cơn đau cũng dịu bớt đôi phần.
Trong tầm mắt là chiếc cổ trắng như ngọc, loang lổ dấu hôn tím đỏ trải dài từng mảng. Không phải từng nụ hôn dịu dàng, mà là dấu vết của răng môi siết chặt, g*m c*n không buông, dán sát nơi cần cổ, không biết đã bao lâu.
Da thịt nơi ấy mỏng manh như vậy, chắc chắn rất đau.
Phong Hân khẽ thở ra, đưa mu bàn tay nhẹ nhàng lướt qua như một cách an ủi ngắn ngủi, rồi nhanh chóng rụt lại, không nói một lời.
Cô chống tay ngồi dậy trên sofa, cảm giác như toàn bộ xương cốt đều rã rời, ánh mắt lơ đãng dừng lại nơi bầu trời hoàng hôn ngoài cửa sổ, vô thức ngắm nhìn thêm vài lần. Ngay khi cô quay lại, trước mắt đã đặt sẵn một tờ giấy gấp gọn gàng, giống như thư.
"Đây là cái gì?" Phong Hân hỏi, ánh mắt dừng trên người Thương Tòng Thư.
Thương Tòng Thư không đáp, chỉ gối cằm lên đùi Phong Hân, nhìn chằm chằm không chớp mắt, đôi mắt tràn ngập vẻ lo lắng xen lẫn sợ bị trách mắng, giống hệt dáng vẻ bé nhỏ đáng thương khi phạm lỗi.
Phong Hân mở ra, đó là một mẩu truyện tranh được vẽ bằng bút chì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-the-phu-thuyet/2924454/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.