Bên ngoài gió tuyết rít gào, cửa sổ chỉ hé một khe nhỏ thôi cũng đủ khiến gió lùa vào mang theo từng bông tuyết, lạnh thấu người. Chỉ một chốc đã khiến người run cầm cập.
Phong Hân vội đưa tay đóng kín.
Trên giường, người giả vờ ngủ nghe hết từng lời cô vừa thì thầm. Cuối cùng, không nhịn được nữa, Thương Tòng Thư ngồi bật dậy. Nàng ôm chặt Snoopy trong ngực, đôi mắt trân trân nhìn Phong Hân, ngơ ngác đến thất thần.
Thương Tòng Thư vẫn còn tức giận vì Phong Hân đã tịch thu tiểu xe lửa, vốn không định để ý tới, nhưng lại bị những lời lẩm bẩm kia làm cho chẳng thể giả vờ ngủ nổi nữa.
Suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm được lý do, Thương Tòng Thư thẳng thắn hỏi: "Chị muốn đi đâu?"
Vì sao lại muốn đưa nàng đến viện điều dưỡng?
Trong nhận thức của Thương Tòng Thư, căn nhà này là nơi Phong Hân cho nàng. Mỗi khi nàng muốn ra ngoài hít thở không khí, Phong Hân luôn lo lắng sốt ruột mà đưa nàng trở về. Lâu dần, nàng coi đây là nhà của chính mình. Dù có đi đâu, đi xa thế nào, nàng cũng phải trở về, không bao giờ ở bên ngoài quá lâu.
Phong Hân không đáp thẳng, chỉ khẽ nắm lấy tay nàng, rồi càng lúc càng siết chặt: "Không biết nữa, chỉ là chị nghĩ nên chuẩn bị trước thôi."
Nếu không, đến khi thực sự xảy ra chuyện, Thương Tòng Thư sẽ chẳng biết phải làm sao. Trước kia cô chưa từng nghĩ xa, giờ có cơ hội thì vẫn nên lên kế hoạch, bằng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-the-phu-thuyet/2924465/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.