🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hành trình từ Bắc Kinh đến London kéo dài tổng cộng 11 tiếng 15 phút. Để tiết kiệm chi phí, ba người họ chọn vé hạng phổ thông. Tưởng Đông Hà đã quá quen với tuyến bay này, dù sao hắn cũng đã bay qua đó không chỉ một lần. Trong tiếng động cơ máy bay ầm ầm, hắn ngủ được ba tiếng.

Khi tỉnh dậy, hắn thấy hai đồng nghiệp bên cạnh vẫn còn tỉnh như sáo. Đỗ Tư Nguyên đang xem phim, Hoàng Anh thì đọc tiểu thuyết, mỗi người đều có cách giết thời gian riêng.

Tưởng Đông Hà không có gì để làm, đành mở iPad lướt qua tài liệu hội nghị đã tải sẵn. Chỉ khi mắt bắt đầu thấy mỏi thì hắn mới dừng lại, nhắm mắt ngồi đờ đẫn.

Lại một lần nữa, hắn nghĩ đến Nghê Tuyết.

Thật ra Tưởng Đông Hà thường bận rộn đến mức chẳng có thời gian mà nghĩ ngợi lung tung. Nhưng lần này, địa điểm công tác lại là London, cái tên này như đã gắn liền với một người đặc biệt, muốn không nghĩ tới cậu ấy cũng khó.

Dù vậy, hắn vẫn không thật sự nhắn tin cho Nghê Tuyết trên IG. Với tài khoản có hàng chục nghìn người theo dõi như vậy, liệu cậu ấy có thấy được tin nhắn hay không còn là chuyện khác. Thậm chí nếu thấy, có khi Nghê Tuyết lại tưởng đó là tin lừa đảo.

Ba người đáp xuống sân bay Heathrow vào buổi chiều muộn. Sau khi máy bay hạ cánh, Tưởng Đông Hà giúp hai người kia lắp sim giffgaff vào điện thoại. Đỗ Tư Nguyên hỏi có cần đổi một ít tiền mặt sang bảng Anh không, Tưởng Đông Hà cũng tận tình giải thích: “Tiền mặt thì gần như không cần, chỉ cần dùng thẻ tín dụng là được. Nếu cần đổi thì mỗi người đổi chừng 50 bảng là đủ rồi. Tôi còn khoảng 600 bảng tiền mặt, có thể dùng khi khẩn cấp.”

Hoàng Anh tò mò hỏi: “Anh Tưởng trước đây từng đến Anh rồi à?”

“…Ừ.” Tưởng Đông Hà chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Rời sân bay, ba người bắt taxi về khách sạn. Hội nghị diễn ra vào ngày mai, mặc dù Hoàng Anh và Đỗ Tư Nguyên muốn dạo chơi London, nhưng đành phải đợi xong công việc mới tính tiếp. Vậy là cả ba quay về phòng nghỉ ngơi sớm.

“Đàn anh, em đã gửi danh sách tham dự bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh, cùng với tài liệu PPTvào email của anh rồi đó. Lát nữa anh kiểm tra lại giúp em nhé!”

Điện thoại của Nghê Tuyết rung lên một cái. Cậu mở khóa màn hình, thấy tin nhắn của Triệu Vạn Thù.

Nghê Tuyết liếc qua hộp thư, đúng là có một email chưa đọc, cậu nhanh chóng phản hồi: [Được, tôi nhận rồi.]

Sau khi tốt nghiệp đại học, Nghê Tuyết sang Anh học thạc sĩ ngành phiên dịch. Một phần tiền học phí là cậu tự làm thêm kiếm được, phần còn lại do Hạ Triều Huy giúp đỡ. Mặc dù Hạ Triều Huy đã chủ động đề nghị hỗ trợ tài chính, nhưng Nghê Tuyết vẫn kiên quyết viết giấy nợ, hứa sẽ hoàn trả đúng hạn. Hai người luôn giữ liên lạc, vừa là thầy vừa là bạn.

   

Triệu Vạn Thù hiện đang học cao học cùng trường với Nghê Tuyết. Dù cậu đã tốt nghiệp hơn một năm, nhưng Triệu Vạn Thù vẫn quen gọi cậu là đàn anh khóa trên. Giờ đây, Nghê Tuyết làm việc tại một công ty phiên dịch, chuyên về thông dịch song song, còn Triệu Vạn Thù thì đang tích lũy kinh nghiệm thực tập, chủ yếu theo học từ cậu.

Nghê Tuyết đã dẫn dắt Triệu Vạn Thù phụ trách qua vài hội nghị offline, lần này hai người tiếp tục kết hợp. Triệu Vạn Thù đảm nhận phần thu thập tài liệu, còn Nghê Tuyết chịu trách nhiệm kiểm tra lần cuối.

Nói đến công đoạn trước khi phiên dịch, Nghê Tuyết luôn cẩn thận trong công việc, không bao giờ cho phép có bất kỳ sai sót nào. Từ việc trao đổi với khách hàng về bản thảo bài phát biểu, cho đến kiểm tra thiết bị thông dịch, mọi thứ đều phải được chuẩn bị kỹ lưỡng. Trong quá trình dịch, Nghê Tuyết vẫn giữ phong thái nghiêm túc nhưng lại rất linh hoạt, có thể ứng biến mượt mà trước mọi tình huống phát sinh. Nhờ vậy, cậu nhanh chóng tạo dựng danh tiếng, tất cả những người từng làm việc với cậu chưa ai tỏ ra không hài lòng. Họ đều khẳng định rằng nếu có hội nghị tiếp theo, họ sẽ ưu tiên chọn Nghê Tuyết làm phiên dịch viên.

Có người từng nói với Triệu Vạn Thù rằng, Nghê Tuyết tuy hòa nhã nhưng lại rất khắt khe với thực tập sinh. Cậu có thể dạy những gì thực tập sinh chưa biết, nhưng nếu mắc lỗi thì sẽ bị phê bình ngay lập tức. Dù vậy, Triệu Vạn Thù không hề phàn nàn, ngược lại còn rất quý trọng từng cơ hội được học hỏi từ Nghê Tuyết——Không nói đến chuyện khác, chỉ cần nhìn gương mặt đó thôi, Triệu Vạn Thù đã chẳng thể nào giận nổi. Nghê Tuyết bảo làm gì thì cậu ta đều làm theo, từng lời Nghê Tuyết nói cậu ta đều nhớ rõ ràng từng chữ.

Nghê Tuyết luôn yêu thích công việc phiên dịch, vì nó cho phép cậu giao tiếp với đủ loại người. Hơn nữa, làm trong ngành này giúp cậu tiếp xúc với nhiều lĩnh vực khác nhau. Mỗi lần chuẩn bị dịch tài liệu là một lần học thêm điều mới, điều đó khiến cậu luôn thấy mới mẻ. Hội nghị lần này là buổi giới thiệu sản phẩm của một công ty thiết kế chip từ Trung Quốc. Khi thấy từ ‘chip’, Nghê Tuyết không khỏi thoáng chút ngẩn ngơ.

Cậu mở tài liệu danh sách tham dự, in ra rồi tiếp tục xem qua. Đến khi cậu nhìn thấy một cái tên quen thuộc.

Tưởng Đông Hà.

Chữ đen trên nền trắng, rõ ràng không thể nhầm lẫn.

Cái tên này, chắc chẳng có nhiều người trùng tên đâu nhỉ… Nghê Tuyết liền kiểm tra thông tin chi tiết của người tham dự——họ Tưởng, tên Đông Hà, giới tính nam, tốt nghiệp ngành tích hợp vi mạch ở Đại học Thủ Đô, hiện đang làm ở bộ phận nghiên cứu của một công ty chip. Trên toàn thế giới chắc chẳng có người thứ hai nào như vậy.

Nghê Tuyết dán mắt vào trang giấy, nhìn chằm chằm hồi lâu, không để ý ngón tay bị rìa tờ giấy sắc bén cứa phải. Một giọt máu nhỏ xíu xuất hiện trên đầu ngón tay trắng trẻo, đỏ rực hẳn lên.

Sau đó cậu mới đặt tập tài liệu xuống, rút khăn giấy lau qua vết thương một cách hờ hững.

   

Chỉ là một vết thương nhỏ xíu, lúc đầu cậu thậm chí không nhận ra, mãi đến khi máu đã thấm ra mới bắt đầu thấy nhói đau.

Suốt 5 năm qua, Nghê Tuyết luôn ép bản thân mình không tìm hiểu bất kỳ thông tin nào về Tưởng Đông Hà. Thực tế là cậu đã thành công. Cậu hoàn toàn không biết Tưởng Đông Hà sau khi tốt nghiệp đã đi đâu, giao du với ai, sống cuộc sống thế nào… Nhưng chỉ vài dòng chữ trên trang giấy trắng này, đã tiết lộ tất cả những gì cậu từng tò mò.

Năm năm qua, những gì cậu luôn trốn tránh nhưng cũng âm thầm khao khát được biết về cuộc sống của Tưởng Đông Hà, cuối cùng lại hiện ra trước mắt.

Không, thật ra chẳng cần phải phức tạp đến thế. Dù hôm nay cậu chỉ nhìn thấy đúng ba chữ ‘Tưởng Đông Hà’ thôi cũng đủ để khiến bao ký ức ùa về. Khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, cách nói chuyện ấy… và câu cuối cùng mà hắn đã nói với cậu khi họ gặp nhau lần cuối. Tất cả, Nghê Tuyết đều nhớ rõ, dù có muốn quên cũng chẳng thể quên được.

Tưởng Đông Hà giống như một lưỡi dao sắc bén, vừa để lại vết hằn sâu đậm, vừa mang đến nỗi đau khó lành. Nghê Tuyết cúi xuống nhìn ngón tay mình, cậu thà rằng nỗi đau này thật sự tồn tại, còn hơn là giả vờ như chưa có gì xảy ra.

Sáng hôm sau, hội nghị diễn ra đúng dự kiến tại sảnh tầng một của khách sạn. Hội nghị chính thức bắt đầu vào buổi chiều, nhưng buổi sáng là thời gian dành cho việc gặp gỡ làm quen giữa các bên tham gia.

Dù sao đây cũng là một dịp quan trọng, Tưởng Đông Hà chọn cho mình bộ vest chỉnh tề. Suốt dọc đường, Hoàng Anh không ngớt lời khen ngợi: “Anh Tưởng, nếu em chưa có bạn trai thì chắc chắn sẽ nghĩ đến việc bắt đầu một mối tình công sở thú vị và khó quên với anh rồi.”

Đỗ Tư Nguyên nghe không chịu nổi, lật mắt: “Cô im lặng chút đi.”

Tưởng Đông Hà chỉ mỉm cười.

Khi cả nhóm đến nơi, một người phụ trách đã ra đón, dẫn họ đi gặp gỡ những khách mời khác trong hội nghị. Tưởng Đông Hà đáp lời lịch sự, bắt tay từng người một, luôn giữ nụ cười khách sáo nhưng đầy xa cách.

Cả nhóm tiếp tục di chuyển, người dẫn chương trình giới thiệu: “Đây là hai phiên dịch viên đảm nhận phần thông dịch song song cho hội nghị lần này, Nghê Tuyết và Triệu Vạn Thù.”

Nụ cười trên môi Tưởng Đông Hà thoáng chốc chuyển thành sự kinh ngạc. Hắn ngẩng đầu lên, không thể tin nổi vào mắt mình.

Là Nghê Tuyết.

Là Nghê Tuyết mà hắn đã mất liên lạc suốt 5 năm. Là Nghê Tuyết mà hắn vẫn âm thầm theo dõi trên mạng xã hội. Là Nghê Tuyết đã trở nên vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

   

Xung quanh mọi người vẫn đang rôm rả trò chuyện, nhưng trong khoảnh khắc đó, Tưởng Đông Hà cảm giác như cả thế giới đều lặng im. Im ắng đến mức hắn chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Hai người bắt tay nhau, đồng thời lên tiếng.

Nghê Tuyết nói: “Xin chào, tôi là Nghê Tuyết.”

Tưởng Đông Hà nói: “Nghê Tuyết, lâu rồi không gặp.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.