Edit: Diana
Ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây, nghiêng nghiêng chiếu xuống, ấm áp rơi vãi đầy mặt đất.
Thiếu niên trước mắt cười rất hiền hòa, cậu ta nhìn Giang Nguyệt chằm chằm, đuôi mắt đầy ý cợt nhả.
Cậu ta đút hai tay vào túi, ánh mắt không kiêng dè dừng ở mặt Giang Nguyệt, cậu ta như chỉ đang kể một câu chuyện xưa hết sức bình thường.
Nhưng ngay sau đó, bỗng một tiếng thét kinh hãi vang lên.
Lưu Lâm mới nãy còn dương dương đắc ý, bây giờ lại đau đớn khom người, dáng vẻ lịch sự tao nhã lúc trước không còn nữa.
Cậu ta vừa chạy từ kí túc xá tới, chân đeo đôi dép bình thường nhất.
Mà ngón chân cái lộ ra hiện đang bị Giang Nguyệt dẫm lên không thương tiếc.
Hai hàng lông mày của cô gái hơi nhíu lại, đôi giày da Anh nhỏ nhắn dẫm lên ngón chân Lưu Lâm thờ ơ tăng thêm chút lực.
"Cô, cô dừng lại..."
Lưu Lâm cắn môi, mặt mũi vặn vẹo, ôm đầu gối, định đẩy Giang Nguyệt ra, thế nhưng tay phải vừa đưa ra không trung thì bỗng bị bắt lại.
Lục Chu bất ngờ dùng sức, hất mạnh người cậu ta ra sau, mắt nhìn lạnh lùng.
Bỗng một tiếng lớn vang lên.
Lưu Lâm không kịp đề phòng, ngã sõng soài ra đất, trừng mắt nhìn chằm chằm Lục Chu đứng cách đó không xa, trong đáy mắt là sự không cam lòng và tức giận.
Như thể không tưởng tượng nổi vậy.
"Nguyệt Nguyệt, tới đây."
Không hung ác như vừa rồi, giọng thiếu niên bây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-tuong-tu/407814/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.