Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Nhạc Sở Nhân lắc đầu: “Ta không phải đại hiệp chính nghĩa bênh vực kẻ yếu, chuyện này mỗi ngày phát sinh vô số lần, quản được một lần cũng đâu giải quyết được vấn đề gì, ngược lại lại càng gây thêm chuyện.”Nàng mạnh mẽ quay người lại, kỳ thật trong lòng nàng rất muốn giết chết mấy tên cầm thú kia.
“Quốc gia nào cũng có những sự tình như vậy phát sinh, chúng ta quản được cũng vô dụng thôi. Đi thôi, chậm nữa là trời cũng tối, đến giờ cấm là không còn biện pháp đi tiếp nữa đâu.” Phong Duyên Thương lôi kéo tay nàng, vừa thấp giọng nói vừa lôi kéo nàng đi.
Cuối con ngõ nhỏ, chuyện cầm thú như vậy vẫn cứ tiếp tục diễn ra, nhưng thử hỏi ai dám ra mặt cho gia đình đấy đây? Tình hình trong nước như vậy, quan không quan, dân không dân, nếu muốn thay đổi chỉ còn cách thay đổi cả một triều đại.
Đô thành ban ngày thực hỗn độn nhưng đến giờ cấm cũng rất nghiêm, cơ hồ không ai dám đi loạn. Lưu dân tá túc ở ven đường cũng không dám nhúc nhích, nhìn qua thật giống cả đường toàn bộ đều là thi thể.
Đô thành lớn như vậy, nếu nói có một nơi thủ vệ sâm nghiêm có thể so với Hoàng cung thì phải là phủ Thái tử.
Thái tử Đông Cương Triệu An Dương tuổi chừng hai tám, bởi vì sinh non cho nên thân thể không được tốt cho lắm. Nhưng Đông Vương lại rất chiều hắn, hắn vừa tròn tuổi liền được phong làm Thái tử. (MTLTH.dđlqđ)
Phủ Thái tử tráng lệ, vì vậy thủ vệ sâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-vuong-tuyet-sung-doc-phi/1616946/chuong-152-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.