Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Một đêm yên tĩnh cứ trôi qua như vậy, Nhạc Sở Nhân vẫn cứ nằm trên đùi Phong Duyên Thương ngủ.
Trời dần sáng, tầng tầng lớp lớp mây bàng bạc hình vẩy cá càng ngày càng rõ ràng, hai lão nhân trong căn phòng tồi tàn một nằm một ngồi yên lặng dựa vào nhau mà ngủ.
Bỗng nhiên Nhạc Sở Nhân đang nằm hướng mặt vào trong bụng hắn run lên, động tác không quá lớn nhưng cũng đủ để Phong Duyên Thương tỉnh giấc.
Hắn mở mắt ra cúi đầu nhìn nàng, nàng vẫn nằm trên đùi hắn như vậy thế nhưng một bàn tay nắm chặt vạt áo hắn đến trắng bệch.
Phong Duyên Thương khẽ nhíu mi, quay người gõ tay vào vách tường, thanh âm tuy không lớn nhưng vẫn đủ đánh thức mọi người. (MTLTH.dđlqđ)
Mọi người không nói gì, tất cử đều lục tục đứng lên đi đến bên cạnh phủ Thái tử, nhìn thoáng qua trong họ không khác gì các lưu dân khác nhưng đôi con ngươi dưới mái tóc bù xù lại minh mẫn tinh nhuệ.
Vẫn không thấy nàng có hành động gì khác, Phong Duyên Thương cùi đầu nhìn nàng chăm chú, sau lớp ngụy trang kia, gương mặt hắn rõ ràng đang hiện lên sự lo lắng.
Ước chừng qua một khắc, Nhạc Sở Nhân mạnh mẽ mở mắt, nhưng chóng bật dậy: “Hai người họ đang chạy đến.”
Phong Duyên Thương đứng lên: “Chúng ta lập tức đi tiếp ứng.”
“Chờ một chút.” Nhạc Sở Nhân đưa tay ngăn cản, nàng chăm chú nhìn về phía phủ Thái tử vẫn lặng im không tiếng động ở phía xa xa kia: “Họ bị đoàn Vong Linh truy đuổi.”
Phong Duyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-vuong-tuyet-sung-doc-phi/1616948/chuong-152-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.