Nhánh Nam thi thoảng hạ xuống một cơn mưa nhỏ, sau cơn mưa, nhiệt độ có hơi giảm xuống, nhưng so sánh với thời tiết này ở Bắc Cương, đó cũng không phải là thoải mái một chút.
Ở Bắc Cương sinh sống nửa năm Phong Niên Phi chống lại rét lạnh cũng so được với người trưởng thành, cùng Đinh Đương chơi đùa, chạy cự li dài vòng quanh hồ, không thấy hắn kêu mệt, hơn nữa khắp người đều là mồ hôi.
Đinh Đương cùng với Phong Niên Phi chơi, chuyện vốn để nàng làm liền rơi vào trên vai Phong Duyên Thương. Phong Duyên Thiệu đưa thuốc bổ tới, cần phải dụng tâm chế biến. Nhạc Sở Nhân dặn dò hắn về thời gian cần chú ý với các công việc cần làm, liền đi ra trúc xá nhìn Phong Niên Phi kia khiến Đinh Đương mệt thở không ra hơi. Nhìn cái bộ dáng mạnh như rồng như cọp kia, khóe môi nàng không khỏi cong cong, chỉ cần hắn khỏe mạnh cường tráng, nàng cũng không cầu mong gì hơn.
"Tiểu Thế tử, nô tỳ không được, chúng ta nghỉ một lát rồi chạy nữa có được hay không?" Đặt mông ngồi xuống dưới đất, Đinh Đương thật sự chạy hết nổi rồi. Vốn đã trứng trẻo mập mạp, kể từ khi thành thân cùng Trương Khác, nàng không khỏi mập thêm không ít. Lúc này chạy, hai chân đều không phải là của mình nữa rồi.
Nhìn Đinh Đương không hề đuổi theo mình nữa, Phong Niên Phi ngừng lại. Gương mặt đỏ bừng, nhìn Đinh Đương một lát, sau đó lại chạy về.
"Dì, chạy." Lôi kéo tay Đinh Đương, hắn còn chưa có chạy đủ đâu.
Đinh Đương gật đầu liên tục,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-vuong-tuyet-sung-doc-phi/1617020/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.