🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 07

Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan

Trái tim Trì Cẩn Hiến đập thình thịch, rung động cả lồng ngực thùng thùng, còn hơn cả cảm giác chấn động và phấn khích khi liên minh thiên hà thả một quả bom hạt nhân vào khu vực hải tặc thiên hà.

Cậu cũng thấy mình thật vô dụng, nhưng thực sự rất vui.

Được quan tâm, lại còn là được quan tâm một cách chủ động, chân Trì Cẩn Hiến như nhún nhảy, cười ngốc nghếch đóng cửa đi vào phòng khách.

Nguyên Tư Bạch đang nướng đồ ăn vặt trong bếp, nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn lại, liền thấy Trì Cẩn Hiến cầm quai cặp sách cho chiếc cặp quay một vòng trên cổ tay, rồi vung lên ghế sofa, tay kia giơ điện thoại, mắt dán chặt vào đó.

Trì Cẩn Hiến nhảy bổ lên, nằm trên một chiếc ghế sofa khác.

Tấm đệm sofa mềm mại dưới thân khiến cơ thể cậu nhấp nhô hai cái, nụ cười nhạt trên mặt chủ nhân vừa nãy lập tức nở rộng.

Cậu ngửa mặt giơ điện thoại lên, gõ lạch cạch. Rõ ràng là đang trả lời tin nhắn của ai đó.

“…Nó điên rồi à?” Một bóng người bám vào lan can ở cầu thang tầng hai, khoanh tay đặt lên đó nhìn xuống tầng dưới, vẻ mặt đầy khó tả.

Trì Tuy ngửi thấy mùi bánh ngọt thoang thoảng từ phòng khách, toàn là món Trì Cẩn Hiến thích ăn, nhân lúc thằng ranh con chưa về, Trì Tuy từ phòng sách đi ra định đánh chén trước, nếm thử thay con trai. Không ngờ vừa ra đã thấy tên đòi nợ đã về rồi, lại còn có vẻ phát điên.

Khoảnh khắc đó ông còn tưởng là mình quá già mà không kính, trong ý nghĩ đã chọc giận vị tổ tông nhà mình rồi, vội vàng sợ hãi dừng bước chân xuống lầu, không dám động đậy nữa.

“Không biết.” Nguyên Tư Bạch rửa tay, lo lắng đi ra từ bếp, nói, “Trì Tuy, em xuống đi, xem nó có bị bệnh không, hôm nay nó mới đi khám.”

Nhờ lời nhắc nhở này, Trì Tuy nhận ra con trai mình có lẽ thực sự bị bệnh, phong ấn dưới chân lập tức được giải trừ, lê dép lê đi xuống.

Trì Cẩn Hiến nghe một tai “lời nói lung tung” liền cố sức kéo thần trí ra khỏi tin nhắn của Lục Chấp, chậm nửa nhịp nhận ra hai người cha đã lo lắng sai rồi, khi một bàn tay vươn tới sắp chạm vào mình, Trì Cẩn Hiến “giật mình ngồi dậy trong cơn bệnh hiểm nghèo”, đột nhiên ngồi bật dậy từ ghế sofa tránh thoát ma trảo, nói: “Con không sao, không bị bệnh, chỉ là đang nói chuyện với người khác thôi.”

Cậu đứng dậy ôm Nguyên Tư Bạch một cái, để tránh cho ông tiếp tục lo lắng: “Ba nhỏ, sao ba lại nói con bị bệnh, con không có.” Cố ý oán trách xong lại quay đầu nói với Trì Tuy, “Cha cũng vậy, lại tin, còn không biết tự suy nghĩ gì cả.”

Nguyên Tư Bạch: “…”

Trì Tuy: “…”

Một bụng chân tình như bánh bao thịt ném chó không có đường về, lại còn nhận được một trận nhe răng từ đối phương, Trì Tuy ha ha cười một tiếng, thu tay về, chân nhúc nhích, chuyển hướng về phía bếp.

Ông lấy găng tay cách nhiệt ra, thoải mái đi lấy bánh ngọt trong lò nướng, công khai ăn vụng đồ của con nít.

“Ồ? Nói chuyện? Với ai vậy?” Ông vẫy tay gọi Nguyên Tư Bạch, quạt quạt gió vào món bánh ngọt vừa ra lò, nhón một miếng đưa đến miệng thanh niên, không quên tiếp tục hỏi Trì Cẩn Hiến, “Cái tên Lục Chấp đó à?”

“Sao ba biết?!” Trì Cẩn Hiến che điện thoại lại, cứ tưởng bị nhìn thấy, biểu cảm còn mang theo vẻ cảnh giác.

Nguyên Tư Bạch không để ông đút cho mình, khẽ ho khan nghiêng đầu tránh ra, đưa tay nhận lấy, rồi đi về phía Trì Cẩn Hiến, đưa bánh ngọt ra.

“An An.”

“Chậc.” Trì Tuy rất bực bội, cảm thấy Trì Cẩn Hiến rất chướng mắt.

“Sao ta biết?” Trì Tuy liếc xéo cậu một cái, vẻ mặt lạnh lùng ánh mắt không thiện chí, “Con hỏi ta sao ta biết? Có mặt hỏi? Hồi mới lên cấp ba, cái lễ chào cờ đầu tiên ta đến trường bằng cách nào?”

Trì Cẩn Hiến: “…”

“Tưởng mình ở trường cấp ba Liên minh Thiên Hà rất khiêm tốn à?”

Trì Cẩn Hiến nhìn trái nhìn phải, không dám hé răng.

“Trì Cẩn Hiến, nếu không phải con học hành còn tạm được, cũng không làm gì quá đáng, ta và ba nhỏ của con không muốn quá hạn chế và quản giáo con, ta nói cho con biết, con đã bị đánh từ lâu rồi.” Khi Trì Tuy nghiêm túc vẫn khá dọa người, ngũ quan của ông vốn đã sắc sảo, lúc này nhìn thẳng vào người ta giáo huấn khiến người ta bản năng không dám chống đối, trong lòng còn có chút sợ hãi.

Dù sao Trì Cẩn Hiến cũng chưa phải là người lớn thực sự, lòng kính sợ đối với cha cũng sẽ không biến mất, cậu rụt cổ lại, đưa tay túm lấy vạt áo Nguyên Tư Bạch, thì thầm rất nhỏ: “…ba nhỏ.”

“Khụ.” Nguyên Tư Bạch điềm nhiên liếc nhìn về phía Trì Tuy, còn ra hiệu phát ra tiếng… cảnh báo.

Người phía sau nhận ra, một miếng bánh ngọt suýt chút nữa mắc nghẹn trong cổ họng, không dám ho, liền vội vàng đưa tay lấy cốc nước bên cạnh uống một hơi hết nửa cốc. Nửa khuôn mặt Trì Tuy giấu sau cốc, cười với Nguyên Tư Bạch, đối phương bị ông chọc cười đến mức phỉa dời mắt đi, vô thức xoa xoa tai.

Thấy hiệu quả rõ rệt, Trì Tuy quay lại đặt cốc xuống, tiếp tục giáo huấn: “Con trai, đọc kỹ tên con đi, chữ ‘Cẩn’ ở giữa, có biết viết không.”

Trì Cẩn Hiến gật đầu: “Biết chứ.”

“Hai chữ ‘Cẩn trọng’, có biết viết không?”

“…”

“Ta và ba nhỏ từ bé đã dạy con phải khiêm tốn một chút, đừng quá phô trương, thường xuyên nói cho con biết phong thái của hai chữ cẩn trọng là như thế nào.” Trì Tuy đặt chiếc găng tay vừa tháo xuống vị trí cũ, giơ tay chỉ vào Trì Cẩn Hiến, “Còn con thì hay rồi, bên này hứa hẹn ngon lành nói đã nhớ rồi, bên kia liền đứng trước mặt người ta nói thích người ta, bây giờ vẫn ngày nào cũng gửi thư tình và hoa hồng.”

“Còn cẩn trọng cái gì, ngày xưa hai người đặt tên này rõ ràng là vì tiền mà. Nhìn xem, Trì Cẩn Hiến, Hồ Tiền Mặt, đặt tên hay biết bao, giờ biệt danh của con vẫn là ‘Tiểu Hiện Kim’ đây này.” Trì Cẩn Hiến xấu hổ không dám ngẩng đầu, lí nhí phản bác xong lại nhỏ giọng hơn hỏi: “Sao cha ngay cả cái này cũng biết?”

Vừa dứt lời, Trì Tuy im lặng quỷ dị một lát, đợi Trì Cẩn Hiến thấy lạ lặng lẽ khẽ ngẩng đầu muốn nhìn trộm một cái, một bàn tay to liền đặt lên đầu cậu, ấn cậu ngồi xuống sàn!

Trì Tuy nghiến răng nói: “Con không phát hiện con sắp nhổ trụi vườn hoa của ta rồi sao? Tưởng mình ngày nào cũng lén lút là ta không biết à?”

Trì Cẩn Hiến: “…”

“Đó là hoa ta trồng!”

Trì Cẩn Hiến: “…”

Nguyên Tư Bạch đứng ở bên cạnh khẽ cười thành tiếng.

Bàn tay to của Trì Tuy chà đạp đầu cậu, làm tóc cậu rối bù như tổ quạ, tiếp tục nghiến răng nghiến lợi: “Còn Hồ Tiền Mặt gì nữa, ta thiếu con mấy đồng tiền lẻ đó sao? Con chính là kẻ đòi nợ.”

Lúc này, sự ngượng ngùng và xấu hổ thực sự mới tràn đầy trên mặt, Trì Cẩn Hiến r*n r* ôm mặt, nói gì cũng không chịu gặp ai nữa.

Nhưng… Trì Tuy và mọi người đã biết mình vẫn hàng ngày gửi hoa hồng, nghĩa là ông vẫn có ấn tượng sâu sắc về Lục Chấp, vậy mà hôm qua ông ấy còn mời Lục Chấp?!

Rõ ràng trước khi trưởng thành, gia đình cậu không công khai thân phận của con cái.

Trì Cẩn Hiến ngẩng đầu, hỏi: “Hôm qua sinh nhật con, ba nhỏ nói để làm quen trước, nên mới mời một số cô chú, và cả những người cùng tuổi với con, nhưng lúc đó trên tiệc hình như ngoài Lục Chấp ra không có người cùng tuổi nào khác phải không ạ?” Vẻ mặt cậu vô cảm, giọng điệu mang theo sự nghi ngờ, “Có phải cha cố ý không?”

Trì Tuy nhướng mày: “Hừ hừ.”

“Ừm —?” Để thể hiện khí thế của mình, Trì Cẩn Hiến kéo dài âm cuối của từ nghi vấn, cảm giác như đứng dậy là có thể chống nạnh.

“Tại sao?” Cậu hỏi.

Vì chuyện này cậu suýt nữa không được ăn cơm trưa, cha cậu thật quá đáng!

Nhưng sau chuyện này, tảng đá lớn của sự lừa dối đè nặng trong lòng cũng coi như đột nhiên rơi xuống, sau này không cần phải lo lắng về điều đó nữa.

Trì Tuy nói: “Ta xem con theo đuổi tiên nữ nhà nào.”

Giọng điệu có chút âm dương quái khí. Dù sao thì không ai có thể vui vẻ khi con trái nhà mình sắp chạy theo người khác.

“…Tiểu An, con còn nhỏ, nhưng đối với tình cảm, nếu không trải qua cảm giác nhiệt huyết bừng bừng, sau này có thể cũng sẽ hối tiếc, vì vậy dù ba và cha con không muốn con yêu sớm, nhưng khi chúng ta biết con có chừng mực thì cũng không ngăn cản quá nhiều. Dù sao thì càng ngăn cản thì rất có thể sẽ nhận được sự phản kháng nghiêm trọng hơn.” Nguyên Tư Bạch kéo Trì Cẩn Hiến từ dưới đứng đất lên, vuốt phẳng vạt áo của cậu, “Sở dĩ có thể yên tâm, là vì con từ nhỏ đã rất lạc quan về mọi chuyện và mọi vấn đề, tin rằng đối với tình cảm cũng vậy.”

Trì Cẩn Hiến nghe rất nghiêm túc, nhưng không hiểu lắm, chỉ biết vô thức gật đầu đáp: “Ừm.”

Trì Cẩn Hiến rất cố chấp, rất kiên trì, rất kiên quyết với ý kiến của mình, điều này có thể thấy từ việc suốt hai năm nay trong mắt cậu chỉ có một Lục Chấp.

Nhưng cậu có một phẩm chất rất tốt, đó là có thái độ rất lạc quan với mọi chuyện, rất ngây thơ, thậm chí có chút ngốc nghếch, nhưng đây là điều mà nhiều người không thể có được.

Nguyên Tư Bạch muốn cậu cảm nhận mọi thứ mình trải qua một cách trực tiếp nhất, dung nạp tất cả – dù tốt hay xấu. Ông chưa từng nói những điều này với Trì Cẩn Hiến, nhưng sau khi gặp mặt Lục Chấp…

“An An.” Ông nói: “Alpha và Beta…”

“Anh ba! Anh Nguyên! An!” Cánh cửa phòng khách bị vị khách không mời mà đến “ào” một tiếng đẩy ra, Thích Tùy Diệc xách cặp sách đựng mấy bộ quần áo xông vào một cách vội vã, vui mừng khôn xiết.

Như thể không phải đến để ở vài ngày, mà là để ở cả đời.

Nguyên Tư Bạch nhìn thấy cậu ta thì ngẩn người, chớp mắt, vô thức nói: “Tiểu Tùy? Cha đồng ý cho cậu đến đây ở à?”

“Hở?” Thích Tùy Diệc nói, “Tiểu An không nói với mọi người sao?”

Ngay lập tức, cậu ấy nói sẽ ở lại đây đến thứ Hai. Trong nhà phút chốc lại thêm một đứa trẻ nghịch ngợm, Trì Tuy nghiến răng, rõ ràng là không hoan nghênh. Nghe xong lời giải thích, Nguyên Tư Bạch khẽ cười, hiểu ra, nói: “Vậy em với Tiểu An lên lầu chơi đi, bữa tối còn cần chờ một lúc nữa.”

Thích Tùy Diệc vui vẻ đồng ý, chạy đến ôm lấy cổ Trì Cẩn Hiến rồi lên lầu.

“Dọn dẹp phòng của mình đi nhé.” Vừa lên lầu, Trì Cẩn Hiến đã chỉ vào phòng bên cạnh bảo cậu ấy.

Căn phòng quen thuộc của Thích Tùy Diệc hàng ngày, đồ đạc bài trí bên trong đều không thay đổi.

Thích Tùy Diệc nói đùa một câu: “Hồi nhỏ hai đứa mình thường ở chung phòng mà.”

Trì Cẩn Hiến hung dữ nói: “Cút.”

“Hừ.” Thích Tùy Diệc xách đồ đạc của mình quay người vào phòng bên cạnh, chỉ cần không phải về nhà học bài, nằm sàn cũng được.

Thấy người đã biến mất, Trì Cẩn Hiến lập tức lách người về phòng mình, đóng cửa, cởi giày, nhảy lên giường liền một mạch.

Cậu nằm sấp trên giường, mở điện thoại, Lục Chấp lại gửi thêm hai tin nhắn.

Lục Chấp: [Hôm qua ở tiệc sinh nhật của cậu thấy tôi thì hoảng sợ.]

Lục Chấp: [Điều đó thì liên quan gì đến việc đi bệnh viện?]

Lục Chấp đang ở nhà họ Lục, ngồi trước bàn, chiếc điện thoại đặt trước mặt luôn im lìm, lông mày cậu ta khẽ nhíu lại mà không dễ nhận ra, cảm thấy có thứ gì đó đang mọc ra trên ghế, khiến cậu có chút bồn chồn không yên.

Đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn không theo nhịp điệu, âm thanh lại càng khiến người ta bực bội hơn. Trong mắt Lục Chấp dần dâng lên một chút bực bội, ánh mắt không biết từ khi nào đã rơi vào chiếc lọ thuốc màu trắng ở một góc bàn.

“Rrr—”

Lục Chấp giật mình, ánh mắt ngay lập tức bị thu hút, lông mày đã giãn ra từ lúc nào mà chính cậu cũng không nhận ra.

Trì Cẩn Hiến cũng đang trong phòng lăn lộn trên giường, từng chữ từng chữ  được gõ từng chữ một thành một đoạn văn nhỏ lại… là những lời nói thật lòng một cách vô lý.

Trì Cẩn Hiến: [Trước hết, em muốn xin lỗi anh Lục vì đã nói dối rằng nhà mình rất nghèo, em tự kiểm điểm sâu sắc, thấy chuyện này thực sự quá không nên, nhưng tiền của nhà em không phải của em mà, em vẫn rất nghèo. Hôm qua gặp anh Lục xong, một mặt sợ anh Lục trách móc giận em, một mặt lại lo mình không được ăn ké nữa, luôn cảm thấy em vừa không dỗ dành được người mình thích, lại vừa sắp bị chết đói rồi. Nhất thời bi thương sợ hãi lẫn lộn, cả đêm không ngủ, trưa nay bàng quang lại suýt nổ tung, vì vậy cuối cùng em đổ bệnh, nên mới đi bệnh viện. Bác sĩ nói em bị bệnh tim, sau này ngày nào cũng phải được ăn ké thì mới chữa khỏi.]

Trì Cẩn Hiến vừa gõ chữ vừa tự lồng tiếng, mỗi câu nói trong miệng cậu ấy đều chân thành, đáng thương, trung thực, yếu ớt đến mức chính cậu ấy cũng tin.

Mất trọn nửa tiếng, Lục Chấp mới trả lời một câu: […Cậu cứ bịa đi.]

Nhìn cách gõ chữ này, chỉ cần đoán cũng biết biểu cảm của đối phương vô cùng khó nói hết thành lời.

Trì Cẩn Hiến vui vẻ cười ngả nghiêng trên giường, bắt đầu tỏ tình với Lục Chấp.

Đối phương trực tiếp phớt lờ, không trả lời nữa.

Ngày hôm sau, Trì Cẩn Hiến cùng Nguyên Tư Bạch đến bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm, quả nhiên không khác gì hai lần trước.

— Các chỉ số bình thường, không có gì bất thường.

Cũng không có phân hóa.

Khi đi học vào thứ Hai, Trì Cẩn Hiến không còn lén lút nữa, đường đường chính chính đi ra vườn hái một bông hồng đỏ rực nở đẹp nhất hôm nay — dù sao thì mọi hành vi cử chỉ của cậu, cha đều biết. Gói ghém xong xuôi rồi đi học.

Lại là một ngày có thể gặp anh Lục, tâm trạng càng tốt hơn!

Hôm nay Lục Chấp đến hơi muộn, khi cậu đến thì còn mười phút nữa là vào học.

Cửa sau vừa vang lên, Trì Cẩn Hiến quay người đặt hộp sữa bò lên bàn đối phương: “Anh Lục chào buổi sáng, sữa bò.”

Lục Chấp nhìn một cái, không động đậy, chỉ là trước khi người kia quay lưng lại, hai ngón tay cậu kẹp một thứ gì đó đưa qua.

Trì Cẩn Hiến liền giật mình, cúi đầu nhìn.

— Thẻ ăn bị đập vào người cậu vào thứ Sáu tuần trước.

Lục Chấp.

Trì Cẩn Hiến ngẩng đầu, khẽ chớp mắt đầy vẻ nghi hoặc, như một chú nai con đang dùng đôi mắt vô cùng sáng ngời để nhìn chằm chằm vào mình.

Giống như lần trước, Lục Chấp khẽ vỗ tấm thẻ vào vị trí xương quai xanh của Trì Cẩn Hiến, cụp mắt xuống, giọng điệu nhạt nhẽo nói: “Sau này cậu đi mua cơm trưa.”

Hết chương 07

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.