Chương 66
Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan
(Chương này tác giả để tên ba nhỏ của Lục Chấp là Ngôn Duyệt – theo họ ban đầu, tuy nhiên tui thấy không hợp lý với bối cảnh khi ở chung với Lục Từ Thanh nên đã tự ý để Nhan Duyệt – vì trừ Phương Thù ra thì không ai biết Nhan Duyệt họ Ngôn.)
Ánh đèn trên đỉnh đầu quá sáng, chói mắt đến mức đau nhức, cho đến khi mờ đi không rõ.
Lục Chấp nhìn Trì Cẩn Hiến trước mặt với vẻ bối rối, đồng tử như thể đột nhiên bị nước làm ướt, dù có chớp mắt thế nào cũng không thể xóa đi lớp sương mù đó.
Trì Cẩn Hiến đưa tay chạm vào đuôi mắt anh, dùng đầu ngón tay chấm một chút ẩm ướt nhỏ nhoi đó, thu hết sự chân thật của Lục Chấp, trân trọng và giữ chặt trong lòng bàn tay.
Đối diện với ánh đèn, đôi mắt cậu vô cùng sáng.
Mãi một lúc sau, Lục Chấp mới khẽ động môi, giọng khàn khàn nhưng kiên định nói: “Cảm ơn cha.”
Chờ anh nói xong, Trì Cẩn Hiến mới mỉm cười mở miệng, nói với điện thoại: “Cha, cha đẹp trai quá, con yêu cha nhiều lắm.”
“Con dẹp đi cho cha nhờ.” Trì Tuy vừa cười vừa mắng, “Cái đứa vô lương tâm như con chỉ biết nói lời ngọt ngào khi cần thôi.”
Trì Cẩn Hiến bị mắng nhưng vẫn giả ngơ cười tươi, cũng không phản bác.
“Đừng cảm ơn cha,” Trì Tuy nói, “Nếu muốn cảm ơn thì cảm ơn ba nhỏ của con, anh ấy nhờ cha nói những lời này với con.”
Vừa dứt lời, Nguyên Tư Bạch ở bên cạnh lập tức lầm bầm phản bác: “Rõ ràng là chính em cũng chủ động gọi điện thoại.”
Lầm bầm xong, ông như thể đã giật lấy điện thoại, nói với giọng ấm áp: “Tiểu Chấp, ba vẫn luôn dạy An An rằng nếu có chuyện gì không thể tự mình giải quyết, nhất định phải tìm cha mẹ, dù chuyện đó cha mẹ cũng không giải quyết được, nhưng chúng ta sẽ ở bên cạnh các con.”
Nói đến đây, giọng của Nguyên Tư Bạch càng nhẹ hơn, không để cho ngữ khí của mình có một chút cứng rắn nào, chỉ còn lại sự an tâm: “Bây giờ ba cũng dạy con như vậy, biết chưa?”
“…Vâng,” Âm cuối của Lục Chấp run lên, hơi thở nặng nề không ổn định hai lần, mới có thể mở miệng nói lại, “Con biết rồi, ba nhỏ.”
“Tốt.” Nguyên Tư Bạch cười một tiếng, nói, “Vậy bây giờ có cần ba và cha Trì cùng đi đón các con về nhà không?”
Lục Chấp cúi đầu nắm lấy tay Trì Cẩn Hiến, khóe miệng Trì Cẩn Hiến nở nụ cười. Họ gần như đồng thanh nói: “Cần.”\**
Trường hà quang ảnh từ xa của Nhan Duyệt sau mười mấy năm cất giữ, không bị hỏng, nhưng phần lớn đều cần được sửa chữa và khởi động lại—bên trong có bằng chứng Ngải Đa Nhan đã xúi giục ông tự sát, cũng có bằng chứng về một loạt tội ác mà Lục Từ Thanh đã gây ra cho ông.
Đây là một quá trình cực kỳ phức tạp, Lục Chấp không nói một lời, trực tiếp giao tất cả đồ đạc của Nhan Duyệt cho Trì Tuy, để ông đi xử lý.
Hai ngày sau, Ngôn Truyền Tuần tuyên bố rõ ràng, Đế quốc và Liên minh có thể tiếp tục chung sống hòa bình hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào thái độ của Liên minh.
Chỉ cần Liên minh có thể làm ông hài lòng, ông sẽ cân nhắc quay về.
—Ông muốn Lục Từ Thanh phải chết.
Trong mối quan hệ căng thẳng có thể tan vỡ bất cứ lúc nào, Tòa án Tối cao của Liên minh đã khẩn cấp mở phiên tòa, để xét xử vụ việc này.
Dù sao Lục Từ Thanh cũng là Thượng tướng của Liên minh, lúc này lại đang ở Liên minh, dù thế nào đi nữa ông ta vẫn có lợi thế.
Các lãnh đạo cấp cao của quân đội và chính phủ tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ ông ta.
Lục Từ Thanh bị nhiều người canh giữ trong tòa án, ngồi ở vị trí bị cáo, cuộc sống bị giam giữ hai ngày không khiến ông ta có một chút hoảng loạn nào. Dù sao, cú sốc ban đầu khi biết Nhan Duyệt là ai đã qua.
Ông ta thậm chí còn nói sau khi phiên tòa bắt đầu, đối mặt với lời buộc tội của phe Ngôn Truyền Tuần: “Có bằng chứng gì?”
“Vật chứng, nhân chứng, ở đâu? Nhân chứng là Phương Thủ sao? Tướng quân Ngôn, những thứ này đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi.”
Ngôn Truyền Tuần không giận, nghe vậy còn cười lạnh một tiếng, ông nhìn các lãnh đạo cấp cao của Liên minh có mặt trong phiên tòa, nhìn thẩm phán, nhìn Lục Từ Thanh, trắng trợn đe dọa: “Vậy thì cứ để họ bảo vệ ngươi.”
“Để Liên minh kết tội ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ hài lòng sao?”
Sắc mặt Lục Từ Thanh lạnh xuống, không chút biểu cảm.
Đúng lúc này, thẩm phán nói giữ trật tự, và cho người đưa một nhân chứng đến.
Khi nghe thấy hai chữ nhân chứng, Lục Từ Thanh như thể vẫn rất khó hiểu, lông mày nhíu lại. Cho đến khi ông ta quay đầu nhìn xem người bước lên vị trí nhân chứng là ai, cả người mới đột nhiên sững sờ.
Dáng người Lục Chấp cao ráo, không gầy gò, ngược lại, cậu như thể đã nhận được một sức mạnh to lớn chưa từng có, khi đứng trên vị trí nhân chứng, biểu cảm không có chút thay đổi nào, nhưng trong mắt lại có một chút ánh sáng hoàn toàn khác so với vẻ chết lặng hàng ngày.
Phiên tòa này liên quan đến các lãnh đạo cấp cao của quân đội và chính phủ hai bên, cực kỳ bí mật, nhưng không một ai cần có mặt lại vắng mặt.
Trong góc khán đài phía sau Lục Chấp, có Trì Tuy và Nguyên Tư Bạch ngồi.
Và trên khán đài gần Lục Chấp, có Trì Cẩn Hiến ngồi.
Phương Thủ cũng ở đó.
“…Lục Chấp?” Lục Từ Thanh gần như không thể tin nổi nhìn cậu, “Con có biết mình đang làm gì không?”
Thẩm phán nói: “Trật tự.”
Lục Từ Thanh lại tiếp tục nói, giọng kích động: “Con đã từng thấy cha và ba con cãi nhau một câu nào chưa? Nhân chứng này của con muốn chứng minh điều gì?”
“Định bịa chuyện tại chỗ sao?!”
Thẩm phán gõ búa, ngăn lại: “Thượng tướng Lục, xin giữ trật tự.”
Lục Chấp từ đầu đến cuối không hề nhìn về phía ông ta một cái.
Tiếp theo, sau khi nhận được câu hỏi từ luật sư bào chữa của Lục Từ Thanh, Lục Chấp mới mở miệng nói: “Nhân chứng cụ thể không phải là tôi, mà là đương sự.”
Ngôn Truyền Tuần trên khán đài hơi nín thở, không chớp mắt, Lục Từ Thanh càng mơ hồ kinh ngạc, hỏi: “Ai?”
“Ông ấy đã an nghỉ dưới lòng đất 12 năm trước, bây giờ không thể đến hiện trường,” Lục Chấp ngẩng đầu nhìn thẳng vào luật sư bào chữa của phe Lục Từ Thanh, sau đó nhìn thẳng vào thẩm phán, nói, “Tôi cần sự hỗ trợ của trường hà quang ảnh từ xa.”
Trong khoảng trống trước mặt, giữa sự bao vây của bị cáo, nguyên cáo và khán giả, một bóng thanh niên cao ráo xuất hiện.
Lúc đó hẳn là mùa đông lạnh giá, cũng là ban đêm, Nhan Duyệt mặc một chiếc áo khoác lông vũ rất ấm, quần áo nặng trĩu vẫn không thể che đi vóc dáng cao gầy của cậu, trên cổ quàng một chiếc khăn len trắng mềm mại, che đi nửa cái cằm.
Cậu đứng trong một sân vườn toàn màu trắng, tiếng “lạo xạo” nhỏ vang lên khi bông tuyết dưới chân bị động chạm.
Nhan Duyệt đứng cách Trường hà quang ảnh một khoảng cách xa, cậu nhìn thẳng về phía trước, như thể đang đối diện với những người đang nhìn mình lúc này, trong mắt có chút ánh sáng, khóe miệng thậm chí còn mang theo một nụ cười dịu dàng và đẹp đẽ.
“Lục Từ Thanh, lại gặp mặt rồi.” Cậu nói.
Lục Từ Thanh không dám động đậy, nhưng dần dần, mắt ông ta lại càng đỏ hơn, càng đỏ hơn.
Không lâu sau, môi ông ta cũng bắt đầu khẽ run, ông ta cực kỳ khẽ khàng gọi: “Nhan Nhan…”
**
Trước khi kết hôn với Lục Từ Thanh, nói rõ hơn là trước khi mang thai Lục Chấp, Nhan Duyệt đã có ý định từ bỏ Lục Từ Thanh.
Cậu đã nói lời chia tay với Lục Từ Thanh.
Năm Nhan Duyệt 23 tuổi gặp vị Thượng tướng Liên minh này, chưa từng bị đối xử tệ bạc một ngày nào, trong hai năm yêu nhau, Lục Từ Thanh thậm chí còn bay từ Liên minh đến Đế quốc mỗi tuần, chưa từng để cậu cảm nhận được sự xa cách của việc yêu xa.
Vì vậy, cậu, người lần đầu tiên yêu đương, nghĩ rằng đây là định mệnh.
Năm Nhan Duyệt 25 tuổi nói lời chia tay, không phải vì Lục Từ Thanh đối xử không tốt với cậu, mà là sau hơn một năm đấu tranh nội tâm, cậu quyết định chọn Ngôn Truyền Tuần và Trần Tầm Nhu.
Tình yêu là vô thượng, cậu yêu Lục Từ Thanh, nhưng cậu yêu cha mẹ của mình nhiều hơn.
Nhưng Lục Từ Thanh không biết Nhan Duyệt còn có cha mẹ, cực kỳ không hiểu—Nhan Duyệt chưa từng nói với ông ta về gia đình của mình, mỗi lần hỏi đều ấp úng cho qua. Lục Từ Thanh không phải là một người thích điều tra người khác, hay hỏi sâu vào một số chuyện nào đó, sự ngạo mạn và tự cao của ông ta là một phần lớn quyết định sự tồn tại của bi kịch.
Vì vậy, khi nghe thấy lời chia tay, sắc mặt ông ta rất khó coi, nói: “Nhan Nhan, mỗi tuần anh bay ngàn dặm đến đây, không phải để nghe em nói chia tay.”
“Đừng nói với anh là lúc anh không có ở đây, em đã gặp được người khác?”
“Không, em không có,” Mắt Nhan Duyệt đỏ hoe, vội vàng giải thích, “Thượng tướng, em… em thật sự không có cách nào đi theo anh.”
“Lý do.”
Nhan Duyệt liền im lặng, cúi đầu nhìn mũi chân.
Trước khi mắt đỏ hơn, anh ấy chỉ cố chấp nói: “Thượng tướng, em rất yêu anh, nhưng em yêu tất cả những gì mình đang có hơn.”
“Không ở bên anh, chắc chắn em sẽ hối tiếc, nhưng đi theo anh, em sẽ hối hận.”
Lục Từ Thanh với vẻ mặt lạnh lùng: “Yêu tất cả những gì mình đang có hơn? Vậy không phải là có ý đã có người khác rồi sao?”
“Em không có!” Nhan Duyệt ngẩng đầu, vì động tác nhanh nên nước mắt cứ thế trào ra khỏi khóe mắt.
“Em… em có nỗi khổ riêng, anh đừng đoán mò như vậy.”
Cậu khóc đến tội nghiệp và uất ức, Lục Từ Thanh chỉ nhìn một cái liền không thể giữ được vẻ mặt lạnh lùng nữa, vội đưa tay lau mắt cho cậu.
“Được, không có, anh tin em.” Ông ta ôm mặt Nhan Duyệt, nói, “Nhan Nhan, em biết anh quan tâm em đến mức nào mà, căn cứ của anh ở Liên minh, anh và em cách nhau rất xa, nhưng dù bận đến đâu anh vẫn sẽ đến tìm em mỗi tuần.”
Nhan Duyệt gật đầu khóc.
“Anh hơn em 16 tuổi, không phải người cùng thế hệ với em, vì vậy anh rất muốn sớm kết hôn với em, để em trở thành người chồng hợp pháp của anh,” Lục Từ Thanh nói, trong giọng nói có chút không hài lòng, “nhưng em luôn từ chối anh. Ở độ tuổi 20, em đã biết cách cứ treo người ta lên rồi sao?”
Nhan Duyệt lắc đầu điên cuồng, nước mắt rơi vào lòng bàn tay Lục Từ Thanh, biến thành một vũng ướt đẫm.
“Kết hôn với anh, được không?” Lục Từ Thanh thương xót hôn lên nước mắt của cậu, “Anh hứa, anh sẽ đối xử tốt với em hơn cả bây giờ.”
Nhưng Nhan Duyệt vẫn lắc đầu, như thể đã quyết tâm từ bỏ ông ta—mặc dù cậu khóc còn nhiều hơn bất kỳ ai.
Sắc mặt Lục Từ Thanh hoàn toàn lạnh xuống, ông ta không ép buộc Nhan Duyệt, chỉ nói rằng trước khi chia tay cũng nên có một lần l*m t*nh chia tay.
Nhưng trong lúc đó, ông ta cúi xuống tai Nhan Duyệt, vừa lãng mạn vừa hung ác nói: “Nhan Nhan, sinh cho anh một đứa con, được không?”
Nhan Duyệt sợ hãi, ngay lập tức tỉnh táo lại từ cơn mơ màng, khóc lóc nói “Không muốn”.
Cậu nói: “Ngài thượng tướng, ngài thượng tướng! Em không chia tay với anh nữa, em sẽ cố gắng ở bên anh, sẽ thuyết phục… nhưng anh đừng… anh dùng biện pháp tránh thai, dùng biện pháp tránh thai! Em yêu anh, em muốn cùng anh có một đứa con của riêng chúng ta, nhưng không phải bây giờ… chúng ta chưa kết hôn, chưa kết hôn không thể có con… hu hu hu em không muốn.”
Lục Từ Thanh bịt miệng cậu lại, kết luận: “Ngày mai chúng ta có thể kết hôn.”
Nhan Duyệt nói “em cần thời gian” không được phép nói ra, Lục Từ Thanh đè cậu lại, không cho cậu phản kháng.
—Cậu đã mang thai.
Khi nhận được kết quả xét nghiệm ở bệnh viện, Nhan Duyệt vừa mơ hồ vừa hoảng sợ, dọa sợ đến mức chỉ biết nhìn chằm chằm vào bản báo cáo, hoàn toàn không có phản ứng nào khác.
Cậu biết Omega rất dễ mang thai, nhưng cậu thật sự không ngờ… lại dễ đến vậy.
Lúc đó Lục Từ Thanh không có ở đó, Nhan Duyệt mơ hồ ngồi xổm trước cổng bệnh viện, nhìn dòng người qua lại trên đường, cậu đột nhiên úp mặt sâu vào giữa hai cánh tay đang ôm lấy mình.
Nghẹn ngào tự nhủ: “Làm sao đây… làm sao đây, tại sao lại có rồi.”
Trong bóng đêm dần trở nên u ám, Nhan Duyệt với đôi mắt đỏ hoe ngồi trên bậc thang trước cổng bệnh viện, trong mắt in bóng vô số người trên con đường đối diện.
Cậu đột nhiên nghĩ, có con rồi, cha mẹ có lùi lại một bước không? Dù không chúc phúc, nhưng cũng sẽ đồng ý cho mình ở bên Lục Từ Thanh chứ?
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu thích một người như vậy, có lẽ cũng là lần duy nhất. Người đó chưa bao giờ đối xử tệ bạc với cậu, bức tường đen của cậu hoàn toàn chưa đến, cậu cũng không tin mình sẽ gặp phải cái gọi là bức tường đen.
Vì vậy, Nhan Duyệt hoàn toàn không nghĩ đến việc phá bỏ đứa bé này—đứa bé cũng là thứ đầu tiên cậu có được.
Ngôn Truyền Tuần thường nói “sao mà không thành công được” Nhan Duyệt một chút cũng không giống ông, Ngôn Truyền Tuần luôn nói một là một, còn Nhan Duyệt thì lương thiện đến mức có chút ngu ngốc.
Vì vậy, khi về nhà một lần nữa nhắc đến chuyện kết hôn với người khác, Ngôn Truyền Tuần đã cắt đứt quan hệ cha con với cậu, Nhan Duyệt khóc đến vai run lên, vẫn bước ra khỏi cửa.
Nhưng người khác không rõ, Nhan Duyệt tự mình biết rất rõ—bước ra khỏi cửa nhà họ Ngôn, cậu không phải chọn Lục Từ Thanh, mà là đứa bé trong bụng.
Lục Từ Thanh không biết Nhan Duyệt đã xảy ra chuyện gì với gia đình, khi ông ta vội vã đến, chỉ thấy mắt Nhan Duyệt đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt, trạng thái không hề tốt.
Ông ta bước nhanh đến, nhẹ nhàng nói: “Nhan Nhan…”
“Bốp!”
Lời nói bị cắt ngang bởi cái tát này, má Lục Từ Thanh hơi lệch đi, nhưng ông ta rất nhanh đã trở lại bình thường tiếp tục đưa tay ôm lấy Nhan Duyệt, mạnh mẽ kéo người vào lòng, khàn giọng nói: “Đừng giận, có Bảo Bảo. Hơn nữa giận dữ không tốt cho em, Nhan Nhan.”
Không nhắc đến chuyện này thì không sao, nhắc đến chuyện này Nhan Duyệt liền ra sức giãy giụa đẩy ông ta ra, nói: “Em đã nói không muốn không muốn không muốn! Nhưng anh… ngài Thượng tướng, em hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn sàng để có con.”
“Anh biết, anh biết, nhưng chuyện bất ngờ thì không ai có thể kiểm soát,” Lục Từ Thanh tiếp tục tiến lên chạm vào cậu, dỗ dành, nói, “Tại sao lại chưa chuẩn bị sẵn sàng? Chúng ta đã ở bên nhau hai năm rồi, em 25 tuổi rồi, sớm có thể kết hôn rồi—ngày mai đi đăng ký kết hôn, được không?”
Người yêu nhất định phải kết hôn với mình, phản ứng đầu tiên khi có con không phải là phá bỏ, đây là một trong số ít những người có trách nhiệm.
Trong lòng Nhan Duyệt yêu ông ta, mặc dù chuyện này đã khiến cậu giận một thời gian, nhưng thời gian trôi qua cậu cũng không còn quan tâm nhiều nữa.
Cuối cùng họ cũng kết hôn, trở thành một cặp chồng chồng hợp pháp.
Trước khi cùng Lục Từ Thanh trở về Liên minh, Nhan Duyệt nói: “Ngài thượng tướng, có lẽ trong mắt anh, em chỉ là một đứa trẻ lần đầu yêu, sẽ dễ dàng đặt tình yêu lên trên tất cả—và đúng là như vậy, em rất ngốc, nhưng đó cũng là trên cơ sở em yêu anh. Vì vậy em hy vọng chúng ta có thể luôn tốt đẹp, nhưng một khi có vấn đề, em là một người lớn có thể chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, em tuyệt đối sẽ không bám lấy anh, đến lúc đó chúng ta hãy chia tay trong hòa bình, được không?”
Ánh mắt Lục Từ Thanh đanh lại, chỉ mở miệng nói: “Không có ngày đó.”
Nhan Duyệt coi đó là lời hứa rằng họ sẽ luôn tốt đẹp, đang định hỏi chi tiết hơn thì bị một nụ hôn nồng nàn ngăn lại.
Chớp mắt, vài năm trôi qua, Lục Từ Thanh quả thực đã làm được, ông ta đối xử với Nhan Duyệt tốt hơn gấp nhiều lần so với lúc yêu nhau.
Nhan Duyệt gần như mỗi tháng đều gửi thư về nhà, lúc đó cậu thực sự rất vui. Chỉ là Ngôn Truyền Tuần vẫn không để ý đến cậu, Trần Tầm Nhu có lẽ muốn trả lời cậu, nhưng chắc chắn bị ngăn lại, nên cũng không hồi âm cho Nhan Duyệt.
Khi Lục Chấp ba tuổi phải đi mẫu giáo, Nhan Duyệt vui vẻ đưa cậu bé đi học, nhưng khi trở về cậu không còn vui vẻ như thường lệ nữa, sắc mặt trở nên có chút kỳ lạ.
Buổi tối, Lục Từ Thanh từ căn cứ trở về, Nhan Duyệt nói Phương Thủ đưa Lục Chấp ra ngoài chơi, cậu đã chuẩn bị tâm lý mấy lần, khi lần đầu tiên Lục Từ Thanh nhận ra điều bất thường hỏi cậu sao vậy, Nhan Duyệt mới hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào Lục Từ Thanh, giọng nói chắc chắn: “Ngài thượng tướng, anh có biết anh còn một đứa con khác không?”
“Cái gì?” Phản ứng đầu tiên của Lục Từ Thanh là nhìn xuống bụng Nhan Duyệt, những năm này ông ta rất muốn cùng Nhan Duyệt sinh đứa thứ hai, nhưng Nhan Duyệt nói Lục Chấp còn nhỏ, không muốn, nên họ vẫn chưa có, nghe vậy ông ta vô thức hỏi, “Nhan Nhan, em có thai rồi sao?”
Trong giọng nói là sự kích động không thể bỏ qua, nhưng Nhan Duyệt chỉ cảm thấy lạnh, cậu lắc đầu từ từ nói ra một sự thật: “Đứa bé đó năm nay đã hai tuổi rồi, chỉ nhỏ hơn Tiểu Chấp của tôi một tuổi.”
Lời vừa dứt, biểu cảm Lục Từ Thanh trống rỗng, còn sững sờ hơn cả Nhan Duyệt.
Ông ta khó khăn nói: “…Cái gì?”
Không cần hỏi chi tiết, phản ứng này đã đủ để giải thích tất cả.
Nhan Duyệt cố kìm nén xoa xoa cánh tay, lùi lại một bước, trả lời: “Tôi đi đón Tiểu Chấp tan học, trên đường về… Đó là một thanh niên Beta nam giới.”
“Tên trên báo cáo DNA quả thực là anh và đứa bé đó. Anh…,” Nhan Duyệt hít sâu một hơi, không thể tin nổi nhìn Lục Từ Thanh, nói, “Lúc tôi mang thai Tiểu Chấp, đã quan hệ với người khác sao?”
Nhưng phản ứng của Lục Từ Thanh ngoại trừ chân thật, còn là sự mơ hồ và kinh ngạc. Ông ta như thể không biết nhiều hơn Nhan Duyệt là bao, nên trong giây lát hoàn toàn không biết nên nói gì.
“Anh ngoại tình trong hôn nhân?” Nhan Duyệt lúng túng cúi đầu, ôm mặt, giọng run rẩy, “Vậy lúc yêu nhau thì sao?”
Đêm hôm đó hai người giằng co đến nửa đêm, Lục Từ Thanh nói với tốc độ rất nhanh: “Anh không muốn lừa em, dù sao em cũng đã nghi ngờ rồi có thể tự mình điều tra, bây giờ lại lừa gạt nữa, chỉ khiến quan hệ của chúng ta sau này càng thêm căng thẳng. Nhưng Nhan Nhan, anh có thể thề, sau khi kết hôn với em chỉ có một lần… ngoài ý muốn.”
“Ngày đó diễn tập thực chiến, có một người đột nhập vào biên giới, rất giống em, anh đã điên rồi… đã gọi tên em.”
Ông ta nói xong muốn tiến lên chạm vào Nhan Duyệt, bị người sau vội vàng lùi lại mấy bước để tránh.
Sắc mặt Lục Từ Thanh có chút lạnh.
Nhan Duyệt đau khổ đi đến bên ghế sofa ngồi xuống, cậu cúi người, khuỷu tay chống trên đầu gối, tuyệt vọng vùi mặt vào hai bàn tay, trong khoảnh khắc đã tiều tụy đi rất nhiều.
“Anh đúng là…” Cậu giọng khàn khàn nói, “ngay cả việc lừa tôi một chút cũng không muốn… một lần ngoài ý muốn của anh lại khiến một Beta sinh con.”
“…Thật kinh tởm.”
Biểu cảm của Lục Từ Thanh cứng lại, dường như không nghe rõ Nhan Duyệt nói gì, nhưng Nhan Duyệt lại nói với vẻ hằn học: “Thật sự kinh tởm.”
Ba ngày sau, Nhan Duyệt đề nghị ly hôn, cậu đẩy bản thỏa thuận ly hôn đã soạn sẵn cho Lục Từ Thanh, nói: “Ngoài Tiểu Chấp ra, tôi không cần gì cả, anh ký đi.”
Hai người ngồi đối diện nhau, trên bàn trà ở giữa là một tờ giấy.
Lục Từ Thanh lặng lẽ nhìn, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nhan Duyệt, lặp lại một cách kỳ lạ: “Em muốn ly hôn với anh?”
“Ừ,” Nhan Duyệt nói, thái độ rất kiên quyết, “Tôi không thể chấp nhận người mình yêu quan hệ với người khác—bất kể là sau khi kết hôn hay lúc yêu nhau, đối với tôi đều kinh tởm như nhau. Lúc đầu đã nói rồi, một khi có vấn đề thì chia tay trong hòa bình.”
“Chia tay trong hòa bình?” Lục Từ Thanh đưa tay lấy bản thỏa thuận ly hôn, ánh mắt lại không rời khỏi Nhan Duyệt, ông ta nói, “Anh đã đồng ý sao?”
Nhan Duyệt sững sờ: “Cái gì?”
“Xoẹt—”, bản thỏa thuận ly hôn bị xé thành hai nửa trong bàn tay lớn, rồi bốn nửa, rồi nhiều hơn nữa, sau đó bị ném hết vào thùng rác.
“Nhan Nhan, về chuyện này, anh không có tư cách để biện minh, anh biết là anh có lỗi với em, nhưng chỉ có một lần đó thôi, thật sự, và tuyệt đối là ngoài ý muốn. Chúng ta đã kết hôn bốn năm rồi, anh yêu em hết lòng, em nghĩ anh sẽ đồng ý ly hôn sao?”
Nhan Duyệt đột ngột đứng bật dậy, tức giận nhìn ông ta, nói: “Lục Từ Thanh, đừng làm mọi chuyện trở nên quá khó coi.”
“Đừng gọi tên anh.” Lục Từ Thanh nhíu mày nhìn cậu, “Hơn nữa Lục Chấp là con trai của anh, em nghĩ anh sẽ để em mang nó đi sao.”
“Thằng bé không chỉ là con của anh!” Mặt Nhan Duyệt đỏ bừng vì tức giận, nhưng ý nghĩ ly hôn của cậu ngày càng mãnh liệt hơn, chưa bao giờ giảm bớt.
Cho đến một tháng sau, Lục Từ Thanh bắt đầu hạn chế tự do cá nhân của cậu, Nhan Duyệt mới nhận ra mọi chuyện không đúng.
“Nhan thiếu gia, Thượng tướng Lục nói ngài muốn đi đâu phải xin phép ngài ấy trước.” Nhan Duyệt hôm đó có việc định ra ngoài, vừa mở cửa đã bị hai người ở cửa chặn lại.
Nhan Duyệt nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Ý gì?”
Những người đó liền im lặng, nhưng Nhan Duyệt thật sự không ra ngoài được.
Nhan Duyệt sốt ruột đi vòng vòng tại chỗ, gọi điện thoại cho Lục Từ Thanh, điện thoại vừa kết nối giọng cậu đã run run nói: “Lục Từ Thanh, anh định nhốt tôi lại sao?!”
“Anh đã nói đừng gọi tên anh, không nhớ phải gọi anh là gì sao?” Giọng Lục Từ Thanh thậm chí có chút uất ức, “Nhan Nhan, em đối với anh đừng xa lạ như vậy.”
Toàn thân Nhan Duyệt run rẩy: “Anh về đi, chúng ta nói chuyện.”
Nói chuyện gì đây, Nhan Duyệt đã quyết tâm ly hôn, Lục Từ Thanh tuyệt đối không đồng ý, không chỉ không đồng ý, ông ta còn sợ Nhan Duyệt làm ầm ĩ lên, sợ cậu đột nhiên đưa Lục Chấp đi, bắt đầu hạn chế tự do của cậu là một cách chuẩn bị trước.
Nửa năm trôi qua, Nhan Duyệt ngay cả việc đưa đón Lục Chấp đi học cũng phải được sự đồng ý trước, khi một lần nữa bị nhốt trong nhà, cậu không thể chịu đựng được nữa, lại một lần nữa chủ động gọi điện thoại cho Lục Từ Thanh.
Cậu mệt mỏi nói: “Lục Từ Thanh.”
“Sao?”
“…” Nhan Duyệt im lặng, thông minh xuống nước, hạ thấp giọng, “Ngài thượng tướng, Tiểu Chấp sắp tan học rồi, tôi cần đi đón thằng bé.”
Lục Từ Thanh nói: “Để Phương Thủ đi.”
“Tôi sẽ đi cùng A Thủ!” Giọng Nhan Duyệt kích động lên, “Tôi là ba của Tiểu Chấp, thằng bé không thấy tôi sẽ sợ hãi!”
“Nhan Nhan,” Lục Từ Thanh nói, “chỉ cần em không còn ý định ly hôn, em muốn đi đón thằng bé lúc nào cũng được, chúng ta lại giống như trước, được không?”
Giọng Nhan Duyệt lạnh lùng: “Con riêng của anh vẫn còn ở bên ngoài, tôi ngây thơ, nhưng tôi không ngu.”
Lời vừa dứt, chỉ nghe thấy cửa “cạch” một tiếng, Lục Từ Thanh từ bên ngoài đi vào.
Ông ta cúp điện thoại, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ từng bước đi về phía Nhan Duyệt, không đợi người kia lùi lại đã khá mạnh mẽ ôm lấy người và hôn lên sofa.
Quần áo trên người bị xé rách không thể kiểm soát, Nhan Duyệt giãy giụa, đánh ông ta, giọng khàn đặc: “Anh làm gì?! Buông tôi ra, buông ra—”
“Nửa năm rồi, em đã làm ầm ĩ với anh nửa năm rồi, không cho phép anh chạm vào em,” Lục Từ Thanh bẻ cằm cậu, bắt cậu nhìn thẳng vào mắt mình, từng chữ một nói rõ ràng, “Anh cho em thời gian để suy nghĩ, nhưng Nhan Nhan, một nam Alpha bình thường không thể nhịn quá lâu, hiểu không?”
Nhan Duyệt giãy giụa rất dữ dội, nước mắt ngay lập tức trượt xuống từ khóe mắt. Cậu nghẹn ngào hét lớn: “Buông ra!! Kinh tởm, kinh tởm! Anh đừng chạm vào tôi—”
Động tác của Lục Từ Thanh dừng lại, sau đó, không có thêm lời nói thừa thãi nào, chỉ có động tác trở nên càng mạnh bạo hơn.
Ông ta đè Nhan Duyệt lại, nói với vẻ tàn nhẫn bên tai cậu: “Chúng ta là chồng chồng hợp pháp, anh ôm em là chuyện đương nhiên, sau này cũng sẽ mãi mãi đương nhiên. Em đã gả cho anh, thì là người của anh, đến chết cũng vậy!”
Nhan Duyệt khóc lóc đánh ông ta, cổ tay bị kiềm chế không thể động đậy, kiệt sức cũng không thay đổi được sự thật gì, cuối cùng chỉ còn cách tuyệt vọng từ bỏ: “Anh làm nhanh lên được không? Tôi phải đi đón Tiểu Chấp.”
Lục Từ Thanh cười lạnh: “Để Phương Thủ tự đi đi, em không đi được đâu hết.”
Sắc mặt Nhan Duyệt tái nhợt, ngay cả môi cũng không còn chút máu nào.
Từ đó về sau, mối quan hệ của họ trở nên rất kỳ lạ và căng thẳng.
Một thời gian dài sau đó, Nhan Duyệt đau khổ nói: “Được, Tiểu Chấp là con của anh, tôi biết anh chắc chắn sẽ đối xử tốt với thằng bé, tôi để thằng bé… để thằng bé lại cho anh, Tiểu Chấp… tôi cũng không cần, tôi không cần gì cả, ly hôn được không?”
“Anh đừng ép tôi nữa. Tôi cầu xin anh, anh tha cho tôi đi, không có một tình yêu nào giống như của anh, anh nhốt tôi lại, còn c**ng b*c tôi, dù chúng ta là chồng chồng hợp pháp, những điều này cũng là phạm pháp… tôi có thể đi kiện anh.”
Lục Từ Thanh ôm lấy cậu, v**t v* tấm lưng trần của cậu, nhìn người run rẩy không ngừng trong vòng tay mình.
“Đương nhiên em có thể đi kiện anh, nhưng đó là một quá trình dài, hơn nữa,” Lục Từ Thanh hôn lên khóe miệng cậu, nói, “Nhan Nhan, ngay cả khi anh không ém những chuyện này xuống, em chê anh dơ bẩn, vậy em có muốn nhìn anh thân bại danh liệt, sau đó để tất cả mọi người chỉ trỏ vào lưng Lục Chấp không?”
“Thằng bé mới bốn tuổi, nhỏ như vậy, nếu lớn lên trong những lời nói này, vết thương tâm lý sẽ rất lớn.”
Hai mắt Nhan Duyệt đỏ hoe, cắn một miếng vào vai Lục Từ Thanh, rất mạnh, cậu nếm được đầy miệng mùi máu.
“…Súc, sinh!” cậu mắng như vậy.
“Được, được,” Nhan Duyệt run rẩy hít thở, nghiến răng nói, “Dù anh đối xử với tôi thế nào, cũng không được, không được để Tiểu Chấp nhìn thấy. Anh đừng ép tôi quá đáng.”
Trong mắt Lục Từ Thanh đầy sự tổn thương, ông ta thương xót hôn cậu: “Chỉ cần em đừng làm ầm ĩ với anh nữa, anh sẽ đối xử tốt với thằng bé.”
**
Những bức thư Nhan Duyệt gửi về nhà họ Ngôn dần dần ít đi, từ mỗi tháng một lá thành hai tháng, ba tháng, cuối cùng chỉ vào sinh nhật Trần Tầm Nhu, Ngôn Truyền Tuần và dịp Tết, Nhan Duyệt mới viết một lá thư dài.
Cậu sợ viết quá thường xuyên, sẽ không kìm được mà cầu cứu gia đình, cầu cứu cha mẹ…
Cậu đã quá ích kỷ rồi, tuyệt đối không thể để cha mẹ lại vì mình mà phiền lòng.
Nhưng Phương Thủ sợ xảy ra chuyện, có một lần cậu đã trực tiếp quỳ xuống khóc lóc cầu xin Nhan Duyệt, xin Nhan Duyệt cho phép mình quay về tìm Ngôn Truyền Tuần.
Sau đó bị Nhan Duyệt nghiêm khắc ngăn lại.
“A Thủ, những lời này sau này đừng để tôi nghe thấy nữa,” Giọng Nhan Duyệt cực kỳ khàn, cũng nghẹn ngào, “Sức khỏe của mẹ không tốt, nếu vì chuyện này bà ấy xảy ra chuyện… vậy tôi quay về làm gì, cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.”
“Nhưng thiếu gia…”
“Được rồi, tôi không sao,” Nhan Duyệt cũng quỳ xuống trước mặt Phương Thủ, dịu dàng vuốt tóc ông ta, nói, “Tôi có Tiểu Chấp, có cậu.”
“A Thủ, cảm ơn cậu đã ở bên tôi… đã lãng phí nhiều năm tháng của cậu.”
Mắt Phương Thủ đỏ hoe lắc đầu.
Cuộc sống của cậu vẫn phải tiếp tục, dù không muốn đến mấy.
Thỉnh thoảng Nhan Duyệt thật sự bị Lục Từ Thanh ép đến không chịu nổi, cũng sẽ nói những lời tàn nhẫn khi đối mặt với Lục Từ Thanh.
“Chỉ cần tôi ích kỷ hơn một chút, tuyệt đối sẽ không để anh làm đến mức này.” Cậu bất lực nói, “Hoặc, chỉ cần anh không phải là Thượng tướng Liên minh, tôi…”
Cha tôi không phải là Tướng quân Đế quốc, một trong hai người có thân phận bình thường, không thuộc quân đội hay chính phủ, càng không thuộc phe đối lập, Nhan Duyệt sẽ không có nhiều lo lắng như vậy, càng không dẫn mình khó xử như vậy. Cậu từ khi hiểu chuyện đã ở cùng với khu ổ chuột, cứu rất nhiều người, nhưng những điều này không phải là lý do hay cái cớ để cậu gánh lấy bốn chữ tội lỗi chồng chất.
Cậu tuyệt đối sẽ không trở thành một người tội lỗi chồng chất.
Nhưng những lời này Nhan Duyệt không thể nói ra, cuối cùng, cậu chỉ khẽ nói: “Tôi đáng đời.”
Năm năm bị hạn chế tự do, tinh thần của Nhan Duyệt ngày càng tệ hơn, việc cố định cậu làm hàng ngày là đưa đón Lục Chấp đi học. Không có trẻ con ở nhà, cậu không ra ngoài được, liền ngồi trước cửa sổ viết lách từng nét một.
Lục Từ Thanh đã làm đến mức giới hạn, tuyệt đối không dám xem trộm sự riêng tư của cậu nữa, sợ làm người ta càng thêm ghét.
Trong thời gian đó còn gặp Ngải Đa Nhan vài lần, những lời nói của đối phương… tất cả đều được Nhan Duyệt ghi lại.
Nhan Duyệt đã viết rất nhiều thư, mỗi lá đều cẩn thận cho vào phong bì, những lời lẽ bên trong đều là vui vẻ, hạnh phúc.
Đương nhiên Phương Thủ đã định lén đi tìm Ngôn Truyền Tuần, nhưng người của Lục Từ Thanh cũng đã theo dõi sát sao cậu ấy.
Mọi con đường sống đều bị chặn đứng.
Năm Lục Chấp tám tuổi, Nhan Duyệt đón cậu bé về nhà, trên đường đi, cậu đột nhiên khẽ gọi: “Tiểu Chấp.”
Lục Chấp ngẩng đầu nhìn người, nắm chặt tay người lớn, gọi: “Ba.”
Nhan Duyệt ngồi xổm xuống, hôn lên trán cậu bé, hỏi với giọng rất bình thường: “Nếu ba không thể ở bên con nữa, con có thể lớn lên thật tốt không?”
“Ba, ba đi đâu vậy?”
“…Không đi đâu cả,” Nhan Duyệt xoa đầu cậu bé, giọng nói dịu dàng, “chỉ là thấy con dần dần lớn lên, ba muốn hỏi xem con có thể tự lập được chưa thôi.”
“Tiểu Chấp,” giọng cậu càng nhẹ hơn, gần như không nghe thấy, “con có thể lớn lên thật tốt không?”
Đứa trẻ ngoan sẽ làm ba yên tâm, Lục Chấp gật đầu, trả lời: “Có thể.”
Gió chiều hôm đó rất dịu, v**t v* tóc trán của người, như người thân đang thì thầm trìu mến.
Nghe vậy, Nhan Duyệt cười, cậu nhẹ nhàng ôm Lục Chấp vào lòng, đôi môi hơi lạnh đặt trên trán Lục Chấp rất lâu.
Tình cảm gia đình sâu đậm, lâu dài không tan.
Ngày hôm sau, trước cổng trường học, nhìn Lục Chấp vào trường, Nhan Duyệt quay người bắt đầu đi về phía bệnh viện.
Vừa đi được vài bước đã nhận được điện thoại của Lục Từ Thanh.
“Em đi đâu?” Giọng Lục Từ Thanh nghiêm túc, nói, “Tại sao không về nhà?”
“Ngài thượng tướng,” Nhan Duyệt nói một cách bình tĩnh, “Tôi có thai rồi, phải đi bệnh viện một chuyến.”
“Cái gì? Rầm—!” Bên kia Lục Từ Thanh có thứ gì đó rơi mạnh xuống đất, giọng ông ta không thể tin nổi, và cực kỳ kích động, “Thật sao? Vậy bây giờ anh đến tìm em và cùng em…”
“Tôi muốn tự đi,” Nhan Duyệt thản nhiên ngắt lời ông ta, “Nếu anh đến, tôi sẽ phá bỏ đứa bé.”
“Được, được, được, đừng phá bỏ, Nhan Nhan em đừng bồng bột, đó là con của chúng ta mà, anh không đến, anh không đến.” Lục Từ Thanh vội vàng lên tiếng an ủi.
Kể từ khi mối quan hệ của hai người trở nên căng thẳng, việc để Nhan Duyệt chủ động hôn Lục Từ Thanh là một điều khó khăn, huống chi là sinh đứa con thứ hai.
Lục Từ Thanh rất muốn có đứa con thứ hai với Nhan Duyệt, nhưng Nhan Duyệt không đồng ý, ông ta cũng không dám quá mạnh bạo.
Vì vậy khi nghe tin Nhan Duyệt có thai, ông ta đương nhiên căng thẳng đến mức tim đập điên cuồng.
“Vậy Nhan Nhan, sau khi khám xong em phải về ngay.” Lục Từ Thanh trấn tĩnh lại, dặn dò, “Cho em một tiếng.”
Nhan Duyệt: “Được.”
Mỗi lần bị Lục Từ Thanh c**ng b*c xong, Nhan Duyệt đều uống một nắm lớn thuốc tránh thai, cơ thể của cậu đã không còn tốt như trước.
Cậu không muốn, sẽ không mang thai.
Vì vậy Nhan Duyệt đã lừa Lục Từ Thanh. Cậu đến bệnh viện, táo bạo tìm một phòng bệnh trống, bình tĩnh nằm trên giường bệnh, đặt một tờ giấy đã gấp lại lên bụng dưới, sau đó không do dự tiêm một ống thuốc vào tĩnh mạch của mình.
—Thuốc an tử.
Ngải Đa Nhan đã đưa cho cậu.
Một tiếng sau, Lục Từ Thanh mãi không thấy Nhan Duyệt về, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an to lớn.
Một lát sau, ông ta nhận được điện thoại từ bệnh viện.
Hai tay Nhan Duyệt đặt gọn gàng trên bụng dưới, bên dưới là tờ giấy đó.
Trên giấy viết rất nhiều lời, khi Lục Từ Thanh nhìn thấy, đôi mắt ngay lập tức trở nên đỏ bừng.
[Rất xin lỗi, đã chết trong bệnh viện này, đã mang lại rắc rối cho rất nhiều người. Tôi không thể chết ở nhà, ở đó có con trai của tôi, tôi cũng không thể đi đến những nơi khác, không tìm được lý do tốt hơn, vì vậy rất xin lỗi. Cái chết của tôi hoàn toàn là trách nhiệm của bản thân, không liên quan gì đến bệnh viện.
Bất kể người đầu tiên phát hiện thi thể là ai, tôi hy vọng ngài có thể tôn trọng ý kiến của tôi, vô cùng cảm ơn, tôi không có gì để báo đáp.
Một: Xin hãy chôn cất tôi, đừng hỏa táng, giữ lại một tôi hoàn chỉnh.
Hai: Đừng để con tôi nhìn thấy tôi lần cuối, thằng bé sẽ sợ hãi.
Ba: Đừng để bất kỳ ai chạm vào cơ thể tôi, đặc biệt là người chồng hợp pháp của tôi.
Bốn: Hãy để một người tên Phương Thủ xử lý hậu sự cho tôi, tôi không tin người khác, ngoài ra, hãy nói với cậu ấy một câu xin lỗi, tôi đã không đủ tốt với cậu ấy, kiếp sau đổi lại tôi chăm sóc cậu ấy.
Năm: Bia mộ hãy khắc “Hãy đối xử tốt với thằng bé, tôi sẽ mang mọi thứ xuống mồ. Tôi luôn nhìn các người.” Sẽ có người hiểu ý nghĩa.
Sáu: Tôi rất yêu con trai của tôi.
Cuối cùng: Cảm ơn ngài, người lạ. Cảm ơn ngài đã giúp tôi.]
**
Trên tòa án, những thứ này được liệt kê thành từng tội danh, rõ ràng, minh bạch chiếu trước mặt mọi người.
Nhan Duyệt trong trường hà quang ảnh từ xa nói một cách mạch lạc những bằng chứng của những điều này lần lượt ở trang nào trong cuốn sổ tay, bên trong có các vật chứng tương ứng.
Thời gian đã trôi qua nhiều năm, nhưng chúng vẫn tồn tại một cách chân thực.
Cả phiên tòa im lặng như tờ.
“Anh ta đã thực hiện việc giam cầm, c**ng b*c t*nh d*c đối với tôi, phạm pháp. Tội không đến mức phải chết, nhưng bị giam cầm chung thân thì có thể.”
“Nếu có thể,” Nhan Duyệt thu lại nụ cười nhẹ, nói, “Tôi vĩnh viễn không muốn con trai của tôi biết được cảnh tượng dơ bẩn này.”
“Nhưng thằng bé rồi sẽ lớn lên. Lúc sống tôi hèn nhát, sau khi chết thì phải ích kỷ một lần đến mức tột cùng—ai gây ra lỗi, người đó phải gánh chịu hậu quả.”
Không biết Trì Cẩn Hiến đã từ khán đài đi xuống từ lúc nào, đến bên cạnh Lục Chấp trên vị trí nhân chứng.
Không ai chú ý.
Cậu nắm lấy tay Lục Chấp, kiên định, mạnh mẽ.
Lục Từ Thanh từ đầu đến cuối cứ như một kẻ ngốc, ông ta nhìn chằm chằm vào phía trước, không chớp mắt để phác họa lại hình dáng của Nhan Duyệt.
Ông ta phát hiện, hình dáng Nhan Duyệt lúc này, chính là lúc họ gặp nhau lần đầu.
Đó là mùa đông hơn hai mươi năm trước, tuyết trắng rơi trên trời, ánh đèn đường mờ ảo chiếu xuống, khiến những bông tuyết mỏng manh bay lượn trông như những nàng tiên.
Nhan Duyệt quàng một chiếc khăn len trắng mềm mại, tuyết trắng rơi trên tóc anh ấy, đẹp đến mức mọi thứ xung quanh đều có màu sắc, nụ cười trên mặt cũng sáng rực như đôi mắt cậu.
Trước mặt không xa là khu ổ chuột, xung quanh cậu vây rất nhiều trẻ con, đang cùng cậu nặn cầu tuyết.
Khí lạnh từ miệng Nhan Duyệt nhẹ nhàng phả ra, cậu cười nặn cầu tuyết một cách khó khăn, so với những đứa trẻ xung quanh, cậu lại càng giống một người bạn lớn vô cùng ngây thơ và trong sáng.
Lục Từ Thanh đã quên mất vì sao năm đó ông ta lại đến Đế quốc, lại vì sao đến khu ổ chuột, ông ta chỉ biết, khi hoàn hồn lại, ông ta đã đứng cách Nhan Duyệt không xa.
Lục Từ Thanh vẫn mặc bộ quân phục chưa thay ra, Nhan Duyệt đang chơi đùa vui vẻ với lũ trẻ, ánh mắt liếc qua đột nhiên phát hiện bên cạnh có thêm một bóng dáng thẳng thớm, cậu ngơ ngẩn nhìn sang, đôi mắt sáng đến kinh người.
Một lát sau, Nhan Duyệt lại cười, giơ cao quả cầu tuyết trong tay, chủ động mở miệng nói: “Ngài Thượng tướng, cùng nhau đắp người tuyết không?”
Bây giờ, cách biệt bởi sống chết, hư thực, Nhan Duyệt lại một lần nữa giơ quả cầu tuyết trong tay lên với Lục Từ Thanh, cười nói: “Ngài Thượng tướng, cùng nhau đắp người tuyết không?”
Nước mắt nóng hổi ngay lập tức trào ra, nhưng Lục Từ Thanh không dám chớp mắt, sợ làm ảo ảnh trước mặt biến mất.
Giây tiếp theo, nụ cười của Nhan Duyệt càng lớn hơn, vẫn sáng ngời và quyến rũ, viền mắt cậu đỏ lên, trên mặt mang một chút vẻ trả thù hằn học.
“Dùng máu của tôi.”
**
Chan: Bi thương đến đây là kết thúc ^^ lau nước mắt, xì mũi sạch sẽ, ngày mai đọc chương mới với tâm trạng vui vẻ nhé các bảo bối ^^ Mãi iu =)))))))))))))
Hết chương 66
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.