Đào Trĩ mất hồn bạt vía bò lên xe, Ivan thấy cậu bò lên xe bất thình lình hỏi một câu: “Ăn hết chưa?”
Câu hỏi này khiến Đào Trĩ choáng váng, nhớ đến một núi đồ ăn Ivan nhồi cho mình trước khi rời đi chột dạ nói: “Xong rồi.”
Ivan gật đầu, trong xe yên tĩnh, ngay lúc Đào Trĩ cho rằng Ivan đã bỏ qua việc ăn uống thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Sau này….đừng đến căng tin ăn nữa.”
“Đến ký túc xá của tôi, người hầu sẽ chuẩn bị đồ ăn cho cậu.”
“…Cảm ơn điện hạ.” Đào Trĩ rưng rưng nước mắt đáp lại, Ivan vẫn không chịu buông tha cho cậu. Vốn tưởng rằng sự khác thường hôm nay chỉ là do điện hạ nhất thời nhiệt huyết dâng trào, không nghĩ nó sẽ là một trận chiến kéo dài.
Đào Trĩ liếc trộm một cái, phát hiện tâm trạng của Ivan đang khá tốt, anh đang lười biếng dựa lưng vào ghế da.
Quên đi, miễn anh vui là được.
Xe đi xuống hầm gửi xe của học viện quân sự, Đào Trĩ đột nhiên chặn Ivan đang định xuống xe lại: “Điện hạ, hay là chúng ta tách nhau ra đi vào trường nhé.”
Nếu đi cùng người của hoàng thất vào học viện quân đội, nhất là thái tử điện hạ Ivan thì chẳng khác treo một chiếc đèn khổng lồ chiếu vào người mình. Đào Trĩ không muốn quá mức rầm rộ, cũng không muốn mọi người biết về cuộc hôn nhân của mình và Ivan.
Ivan dừng động tác, tâm trạng tốt khi nãy nháy mắt bay vèo qua cửa sổ xe như con chim xổng chuồng. Trong đầu đang đoán xem ý của Đào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/beta-lua-hon-roi-om-con-bo-tron/2990408/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.