Ivan im lặng ôm người trong lòng, vùi mặt vào hõm cổ Đào Trĩ, ngửi mùi trên cơ thể cậu, giả giờ không nghe thấy gì.
Anh không có bệnh, không cần phải khám. Nếu để Đào Trĩ biết anh giả bệnh thì biết giấu mặt mũi vào đâu?
Đào Trĩ thấy Ivan không nói gì, lại nghĩ anh khó chịu không nổi được, nhẹ nhàng đẩy anh, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, nếu ngài mệt thì để bác sĩ khám một chút đi.”
Hết cách, Ivan đành đồng đồng, khi Bối Duy và bác sĩ bước vào. Anh bực mình nhìn chằm chằm hai người họ.
Ban đầu, bác sĩ nghe thái tử điện hạ bị bệnh, ông ta còn tưởng có một loại bệnh nan y nghiêm trọng nào đó mới khiến Alpha cấp S đổ bệnh. Nhưng khi đến đây, ông hoàn toàn không thấy bất kỳ dấu hiệu gì, ông ngập ngừng định lên tiếng thì bị Ivan lạnh lùng nhìn chằm chằm.
Thoáng chốc, bác sĩ nuốt những lời chuẩn bị nói xuống bụng, sau đó lên tiếng: “Bệnh của điện hạ….có thể phải mất vài ngày mới khỏi.”
Đào Trĩ nghe được lời bác sĩ nói, sắc mặt lập tức lo lắng, sao lại nghiêm trọng như vậy?
Ivan thấy thế, danh chính ngôn thuận dựa người vào ngực Đào Trĩ, ho khan vài tiếng, khiến trái tim Đào Trĩ thắt lại, giống như bị ai đó bóp chặt.
Đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ hoàn toàn bị khuất phục trước sự uy h**p của Ivan, im lặng quay mặt đi.
Thấy Ivan ốm yếu cần người chăm sóc, trong lòng Bối Duy khẽ rục rịch, lập tức muốn đá Đào Trĩ rời khỏi căn phòng này: “Sắp đến giờ giới nghiêm rồi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/beta-lua-hon-roi-om-con-bo-tron/2990413/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.