“Ngọc, có người đến thăm em này.”
Chị Dương lên tiếng khiến tôi giật mình.
“Ai vậy chị?”
Tôi ngạc nhiên ngó ra ngoài. Từ lúc trở về chị Dương đã dùng Huyết Nguyệt chữa trị cho tôi nên vết thương rất mau lành. Tuy nhiên họ vẫn không cho tôi ra ngoài hôm nay trời đẹp thế này mà haizz…
“Sao mặt xụ xuống thế kia? Muốn ra ngoài à?”
Một giọng nói ấm áp vang lên.
“A Thái Bảo! Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy?”
Tôi reo lên sung sướng.
“Xin lỗi, do tớ gặp một số chuyện bên gia tộc khi nào tớ sẽ đền bù cho cậu.”
Thái Bảo mỉm cười đầy áy náy.
“Không, ngay bây giờ cơ! Cho tớ ra ngoài đi, nha nha nha.”
Tôi liền năn nỉ Thái Bảo bằng đôi mắt cún con.
“Thôi được, tớ sẽ dẫn cậu ra ngoài.”
Cái gật đầu của Thái Bảo khiến tôi gào thét trong lòng. Ha ha, thành công rồi. Chợt nhớ ra điều gì đó tôi liền quay sang nhìn cậu.
“Mà Hạo Phong về chưa?”
“Tại sao cậu lúc nào cũng quan tâm đến cậu ta vậy hả?”
Khuôn mặt tươi cười của Thái Bảo chợt trầm xuống mang đầy bi thương.
“Tớ chỉ… hỏi thăm thôi mà…”
“Cậu đâu hiểu được vì tớ thích…”
Cạch.
Cánh cửa mở ra Thư bước vào.
“A Thư, cậu đi đâu vậy?”
Tôi vui vẻ nhìn cô bạn nhưng đáp lại tôi là vẻ mặt lạnh lùng của Thư.
“Không liên quan đến cậu.”
Thư tìm cái gì đó sau đó bỏ ra ngoài. Nhìn theo bóng lưng của Thư tôi hơi ngạc nhiên. Nhỏ sao vậy?
“Ta đi thôi.”
Thái Bảo liền kéo tôi ra ngoài bay đến một khu vườn toàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-an-ngoi-truong-huyen-dieu/24427/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.