Trang Duyên nói là làm, trưa hôm sau hắn đã đến phòng vẽ tranh chặn người.
Hắn đến nhưng lại không cho ai đi báo với Tạ Ninh, tự mình vắt chéo chân ngồi ở bên ngoài phòng khách, tay cầm một cuốn tạp chí, hờ hững lật qua lật lại.
Cứ cách vài giây, ánh mắt hắn lại quét qua cánh cửa đóng kín của phòng vẽ tranh, mỗi lần quét qua, vẻ mặt hắn lại tối đi một phần.
Khi có người đi ngang qua, cũng không nhịn được mà thả nhẹ bước chân, rón rén đi qua.
Trợ lý mỹ thuật run sợ rót đầy nước vào tách trà rỗng của Trang Duyên, dưới ánh nhìn vô cảm của hắn, mở hé cửa phòng rồi lách mình vào trong.
"Lão, lão đại."
Lúc đầu Tạ Ninh còn chưa kịp phản ứng là đang gọi mình, cau mày vẽ trên bảng vẽ.
Trợ lý không còn cách nào khác, đành phải tăng âm lượng: "Lão đại!"
Tạ Ninh thực sự không quen với cách gọi này, sững sờ một lúc mới tỉnh ra, lực chú ý từ từ rời khỏi bức tranh.
Cậu đặt bút vẽ Duyên tử xuống, quay đầu hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Trợ lý vẻ mặt đưa đám: "Chắc là đạo Duyên Trang có chuyện tìm anh, đợi bên ngoài cũng khá lâu rồi. Nếu anh xong việc thì ra gặp anh ấy nhé?"
Tạ Ninh giật mình, theo bản năng nhìn xem hiện tại là mấy giờ.
12: 24
Buổi trưa đã trôi qua hơn phân nửa.
Tạ Ninh mím môi, bỗng nhiên căng thẳng: "Sao.... sao không ai nói với tôi một tiếng?"
Trợ lý cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-bach-nguyet-quang-cua-ban-trai-cu-cau-hon/2739573/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.