Tàng Diệc cúi xuống nhìn Mục Văn Kiêu, ánh đèn chiếu rọi trên khuôn mặt hắn, phủ lên một tầng ánh sáng dịu dàng.
Những năm qua, anh đã gặp vô số trai xinh gái đẹp, nhưng phải nói thật, không ai đẹp trai bằng Mục Văn Kiêu.
Tất nhiên, cũng có thể là do gu thẩm mỹ cá nhân của anh.
Nói sao nhỉ, ngoại hình của Mục Văn Kiêu mang nét sắc sảo đầy tính công kích. Khi còn là thiếu niên, dáng người hắn mảnh khảnh hơn, cộng thêm khí chất của một cậu học sinh, chỉ khiến người ta cảm thấy lạnh lùng xa cách. Còn bây giờ, với quyền lực, tiền tài và địa vị trong tay, Tiểu Mục Tổng đã thực sự lộ rõ khí thế bức người. Hắn ngồi trên ghế sofa như một vị hoàng đế, đến mức Tàng Diệc chỉ thiếu nước tự thiến mình, bóp giọng kêu một tiếng: "Hoàng thượng vạn tuế!"
Tàng Diệc nghiêng người, gảy tàn thuốc vào gạt tàn trên bàn, hạ mắt nói: "Sao đây? Bây giờ chiêu này vẫn còn dùng được à?"
Mục Văn Kiêu hơi khựng lại vì câu nói ấy, rồi rất nhanh cong môi cười: "Ồ, anh không dễ lừa nữa nhỉ?"
"Ừ, tám năm qua không kiếm được bao nhiêu tiền, toàn dùng để tích lũy đầu óc thôi." Tàng Diệc đáp.
Mục Văn Kiêu đứng dậy.
Khoảng cách giữa sofa và bàn trà vốn không nhiều, một khi đứng lên, hai người gần như dán chặt vào nhau. Tàng Diệc theo phản xạ lùi về sau, bắp chân va vào bàn trà khiến anh suýt ngả ra sau.
Mục Văn Kiêu đưa tay ôm eo anh, giữ vững cơ thể anh lại, giọng điệu bình thản nói: "Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-ban-trai-cu-bat-nem-trai-noi-kho-khi-tieu-tien/2230863/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.