"Dù ngày mai bão giông kéo đến, chỉ cần giữ chặt chữ 'yêu', dù giàu sang hay nghèo khổ, sinh tử cũng nguyện đồng hành..."
"Chỉ mong cầm đóa hoa tươi trong tay, trao lời thề nguyện dưới ánh trăng, cùng em ngao du chân trời góc bể, nhìn mây thấp nhớ lại ngày ta bạc đầu, hy sinh bao nhiêu cũng chẳng màng."
"Bài gì vậy?" Tang Diệc nghe có chút quen tai, vừa nâng đầu Mục Văn Kiêu lên để hắn nằm thoải mái hơn, vừa hỏi Tiểu Kỷ.
", anh Diệc, anh chưa nghe hả? Bài này hot lắm, nhiều người dùng để cầu hôn, cũng thường bật trong đám cưới. Anh Diệc, anh lạc hậu quá rồi, cái này mà cũng không biết!"
Tang Diệc sững người.
Đây là lần đầu tiên anh thực sự lắng nghe lời bài hát. Một bài hát tiếng Quảng Đông, giờ anh không còn là thằng nhóc mù chữ năm nào nữa, dù không hiểu hết nhưng cũng đoán được tám, chín phần.
Anh cúi xuống, nhìn người đang gối lên đùi mình.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Mục Văn Kiêu nhắm mắt, hơi thở đều đặn.
Tiểu tổng Mục của nhà họ Mục đây ư?
Thật khó để anh liên hệ hắn với chàng trai từng kéo đàn nhị ở quán nướng năm nào.
---
Có tiền rồi, Tang Diệc giục Lục Văn đi khám mắt.
Nhưng bố Lục Văn không ở bên, mẹ kế thì không quan tâm, nên Tang Diệc dứt khoát tự mình đưa hắn lên trung tâm thành phố.
Lục Văn làm kiểm tra toàn diện, bác sĩ đưa ra chẩn đoán, nói một đống thuật ngữ y khoa mà Tang Diệc nghe không hiểu lắm, chỉ nắm được mấy ý quan trọng: Có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-ban-trai-cu-bat-nem-trai-noi-kho-khi-tieu-tien/2230866/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.