"Dù ngày mai bão giông kéo đến, chỉ cần giữ chặt chữ 'yêu', dù giàu sang hay nghèo khổ, sinh tử cũng nguyện đồng hành..."
"Chỉ mong cầm đóa hoa tươi trong tay, trao lời thề nguyện dưới ánh trăng, cùng em ngao du chân trời góc bể, nhìn mây thấp nhớ lại ngày ta bạc đầu, hy sinh bao nhiêu cũng chẳng màng."
"Bài gì vậy?" Tang Diệc nghe có chút quen tai, vừa nâng đầu Mục Văn Kiêu lên để hắn nằm thoải mái hơn, vừa hỏi Tiểu Kỷ.
", anh Diệc, anh chưa nghe hả? Bài này hot lắm, nhiều người dùng để cầu hôn, cũng thường bật trong đám cưới. Anh Diệc, anh lạc hậu quá rồi, cái này mà cũng không biết!"
Tang Diệc sững người.
Đây là lần đầu tiên anh thực sự lắng nghe lời bài hát. Một bài hát tiếng Quảng Đông, giờ anh không còn là thằng nhóc mù chữ năm nào nữa, dù không hiểu hết nhưng cũng đoán được tám, chín phần.
Anh cúi xuống, nhìn người đang gối lên đùi mình.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Mục Văn Kiêu nhắm mắt, hơi thở đều đặn.
Tiểu tổng Mục của nhà họ Mục đây ư?
Thật khó để anh liên hệ hắn với chàng trai từng kéo đàn nhị ở quán nướng năm nào.
---
Có tiền rồi, Tang Diệc giục Lục Văn đi khám mắt.
Nhưng bố Lục Văn không ở bên, mẹ kế thì không quan tâm, nên Tang Diệc dứt khoát tự mình đưa hắn lên trung tâm thành phố.
Lục Văn làm kiểm tra toàn diện, bác sĩ đưa ra chẩn đoán, nói một đống thuật ngữ y khoa mà Tang Diệc nghe không hiểu lắm, chỉ nắm được mấy ý quan trọng: Có thể chữa được, chi phí khoảng 7, 8 vạn, có rủi ro nhất định, cần người giám hộ hợp pháp ký tên.
"Cậu liên lạc với mẹ chưa?" Tang Diệc hỏi.
Lục Văn lắc đầu.
"Thế còn bố cậu?"
"Có thể liên lạc, nhưng ông ấy không có tiền."
Tang Diệc bĩu môi: "Đàn ông trên đời này chẳng thằng nào ra hồn. Quán nướng dạo này làm ăn khá, tôi thấy 7, 8 vạn cũng không quá lớn, đợi gom đủ tiền rồi bảo bố cậu đến ký tên là được."
Lục Văn không nói gì, nhưng sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
Trên đường về, Tang Diệc hiếm khi dịu giọng: "Đừng lo, tôi sẽ kiếm đủ tiền giúp cậu."
Lục Văn quay mặt về phía cửa sổ. Buổi chiều mùa hè, ánh nắng gay gắt hắt lên làn da cậu. Tang Diệc đưa tay ra, vẫy vẫy trước mắt hắn: "Cảm nhận được không?"
Lục Văn liền bắt lấy tay anh, quay lại chạm vào mặt anh.
Hắn nói: "Tiểu Tang, tôi thấy khó chịu, anh an ủi tôi đi."
"An ủi kiểu gì? Tôi còn để cậu sờ mặt rồi, còn muốn gì nữa?"
Hôm nay thấy hắn tâm trạng không tốt, nếu không thì Tang Diệc đã gạt tay hắn ra từ lâu rồi. Cái tật thích sờ mặt người khác là sao vậy chứ?
Lục Văn thản nhiên nói: "Lần trước là tôi hôn anh, lần này tôi muốn biết cảm giác khi anh hôn tôi."
Tang Diệc giật mình ngả đầu ra sau, hạ giọng: "Hôn làm gì? Có gì hay ho đâu."
Lục Văn bình tĩnh đáp: "Tôi muốn thử xem có gì khác biệt không."
Tang Diệc nghẹn lời.
Khác cái quái gì chứ, ai hôn ai mà chẳng vậy?
"Không, tôi không muốn." Tang Diệc từ chối thẳng thừng. Tên Tiểu Mù này đúng là nhiều bệnh, lúc thì sờ mặt, lúc lại đòi hôn.
Lục Văn quay đầu đi, dựa vào ghế, im lặng không nói gì nữa.
Ban đầu Tang Diệc định mặc kệ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không thoải mái, liền nghiêng đầu nhìn hắn.
So với lúc mới quen, Lục Văn lại gầy hơn nhiều, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Tang Diệc bực bội, nhịn không được đẩy hắn một cái: "Cậu có bệnh hả?"
"Ừm." Mục Văn Kiêu khẽ đáp, "Bị mù."
Tang Diệc: "..." Mẹ nó.
"Hôn thì hôn!" Tang Diệc cũng không biết mình nổi giận cái gì, chỉ cảm thấy có gì đó sai sai, cứ như bị tên mù này dắt mũi vậy.
Mục Văn Kiêu thản nhiên nói: "Thôi, anh không muốn thì bỏ đi."
Tang Diệc "phì" một tiếng: "Ồ, bây giờ lại nói thôi à? Có bản lĩnh thì lúc nãy đừng có đề nghị!"
Trên chuyến xe buýt từ thành phố về huyện, hành khách không nhiều lắm, phần lớn đều nhắm mắt nghỉ ngơi. Tang Diệc liếc trái liếc phải, chắc chắn không ai để ý, rồi làm bộ như kẻ trộm, nhanh chóng cúi đầu hôn phớt lên môi Mục Văn Kiêu.
Chỉ mới chạm nhẹ, Tang Diệc đã định rút lui, nhưng bị Mục Văn Kiêu giữ gáy, kéo sát lại.
Môi hai người dán chặt vào nhau.
Dù đã có chuẩn bị, nhưng cảm giác tê dại dọc sống lưng vẫn khiến Tang Diệc không thể thích ứng.
Anh giật mình một cái, đẩy Mục Văn Kiêu ra, líu ríu nói: "Được rồi!"
Lúc này, Mục Văn Kiêu mới buông tay.
Tang Diệc lau miệng, cố gắng giữ bình tĩnh, giả vờ lơ đãng hỏi: "Cảm giác thế nào?" Má nóng ran... chẳng lẽ bị sốt rồi?
Mục Văn Kiêu mím môi: "Vị mì kéo sợi."
"!!!" Tang Diệc bật cười, tay quạt quạt trước mặt, "Lần trước là vị thìa là."
Mục Văn Kiêu khẽ nhếch môi, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười.
Tối hôm đó, Mục Văn Kiêu không về nhà, mà ngủ lại phòng Tang Diệc.
Phía sau quán mì có một sân nhỏ, ông chủ có nhà riêng, bình thường không ở đây, nên để Tang Diệc ở tạm, tiện trông quán vào ban đêm.
Tối hôm ấy, Mục Văn Kiêu lại kéo đàn nhị một bản, chính là bài "Lời Tuyên Thệ Của Tôi".
Đêm hè, hai người nằm chung trên chiếc giường nhỏ rộng 1m2. Mục Văn Kiêu đưa tay sờ mặt Tang Diệc, bị anh đánh mấy cái, cuối cùng không đấu lại, đành mặc kệ.
Quán nướng vẫn đông khách như thường, Tang Diệc nướng thịt, Mục Văn Kiêu kéo nhị, đến rạng sáng thì cùng nhau dọn hàng.
Trên bếp than còn dư chút lửa, Mục Văn Kiêu đặt một chiếc nồi nhỏ lên, đun sữa.
"Sữa có nhiều protein, canxi, phốt pho, vitamin... giúp tăng cường miễn dịch, thúc đẩy phát triển xương, rất tốt cho sức khỏe."
"Hút thuốc sẽ phá hủy hệ hô hấp, ảnh hưởng tim mạch, có nguy cơ gây ung thư."
Tang Diệc ngậm điếu thuốc, ngồi xổm một bên: "Không hiểu."
"Sữa có mùi ngai ngái, khó uống lắm, không ngon bằng sữa AD Canxi đâu."
Mục Văn Kiêu thản nhiên đáp: "Sữa AD Canxi chỉ là nước giải khát, chẳng có giá trị dinh dưỡng gì, lại còn nhiều đường, uống nhiều dễ béo."
Tang Diệc bị hắn nói đến phiền, cáu bẳn: "Cậu lắm lý thuyết thế làm gì? Tôi thích uống, liên quan gì đến cậu?"
Để chọc tức Mục Văn Kiêu, Tang Diệc lấy hẳn một dãy sữa AD Canxi đặt trước mặt hắn, còn cố tình cầm tay hắn sờ từng hộp, giọng điệu đắc ý: "Nhìn đi, tôi sắp biểu diễn cho cậu xem, một hơi làm hết một hộp!"
Để Mục Văn Kiêu cảm nhận chân thực hơn, Tang Diệc để hắn nắm hộp sữa, sau đó kề miệng lên, mạnh mẽ hút cạn. Khi hết, hộp sữa phát ra tiếng "sột soạt" vì không khí rút vào, Tang Diệc cố tình làm tiếng động to hơn, rồi sung sướng chuyển sang hộp tiếp theo.
Mù mà cũng lắm chuyện ghê, tôi cho cậu tức chết!
Uống liền sáu hộp sữa AD Canxi, Tang Diệc thỏa mãn đánh một cái ợ, lăn ra ngủ.
Hậu quả là nửa đêm bị buồn tiểu đánh thức, muốn xuống giường đi vệ sinh nhưng bị ai đó ôm chặt không buông.
Tang Diệc gấp đến mức gào lên: "Buông ra, không tôi tè lên người cậu bây giờ!"
Mục Văn Kiêu không nhúc nhích, mắt nhắm nghiền, thản nhiên nói: "Hôn tôi một cái, tôi sẽ thả anh ra."
Tang Diệc chửi thề: "Thần kinh!" Nhưng vẫn mò mẫm cúi xuống hôn qua loa một cái.
Ai ngờ hôn nhầm, trúng ngay yết hầu.
Mục Văn Kiêu hít sâu một hơi.
Ngay sau đó, hắn lập tức buông tay.
Tang Diệc lật người xuống giường, vừa chạy vừa mắng: "Mục Văn Kiêu, cậu cứ chờ đấy! Đợi cậu ngủ rồi, tôi lấy dây trói chim của cậu lại! Đồ khốn nạn!"
---
Chậc.
Tang Diệc không thích nhớ về quá khứ, có những chuyện đã quá xa xưa, nhưng giờ nghĩ lại... trời ạ, đúng là từng bước đều là hố.
Hồi đó anh đúng là một thằng ngu chính hiệu.
Mục Văn Kiêu mắt mù, nhưng tâm tư thì chẳng mù chút nào.
Tang Diệc nhịn không được, vẫn là tự tìm đường chết, đưa tay bóp mũi Mục Văn Kiêu.
Hơi thở bị chặn, người đang gối lên đùi anh khẽ nhíu mày, đưa tay giữ lấy cổ tay Tang Diệc, kéo xuống, khẽ trở mình.
Ai ngờ trở mình xong lại suýt lăn xuống ghế.
Tang Diệc nhanh tay đỡ lấy hắn, kết quả lại bị cùi chỏ của hắn thục ngay bụng dưới.
"Đệch." Tang Diệc nhăn mặt, nghiến răng nghiến lợi, đè giọng cảnh cáo: "Còn động nữa là tôi tè lên người cậu đấy!"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.