Gió thu mang theo hơi lạnh, nhưng người trong lòng hắn lại nóng bừng vì uống quá nhiều, hơi thở cũng nóng rực.
Mục Văn Kiêu đứng giữa con phố cuối tháng Mười, sững sờ một lúc lâu rồi mới từ từ giơ tay, ôm chặt người kia vào lòng.
Tám năm rồi chưa từng ôm người này, bây giờ ôm lại, cảm giác sẽ thế nào đây?
Những năm qua, hắn luôn nhớ về những chuyện năm ấy, từng chuyện từng chuyện một đều rõ ràng trong đầu, chỉ có cảm giác khi nắm tay, ôm hay hôn lại trở nên mơ hồ.
Thực sự là quá lâu rồi.
Người trong lòng hắn không biết đã say đến giấc mộng nào, lẩm bẩm nói: "Lục Văn, hình như đã lâu lắm rồi tôi không gặp cậu."
Mục Văn Kiêu khẽ nhắm mắt, đưa tay xoa nhẹ lên đầu anh, giọng điệu không rõ cảm xúc: "Không sao cả, dù anh có đi đâu, tôi cũng sẽ tìm thấy anh."
"Anh trốn không thoát đâu."
*
Vào ngày thứ tư sau khi gặp Tiểu Mù, Tang Diệc bị trùm bao tải.
Anh đoán chắc tên dây xích vàng sẽ tìm mình gây sự, đã luôn đề phòng, nhưng vẫn không tránh được. Bị kéo vào một con hẻm nhỏ, trùm bao tải, rồi đưa đến một xưởng sửa xe bỏ hoang.
Bao tải vừa được gỡ xuống, nhìn thấy tên dây xích vàng, Tang Diệc liền biết hôm nay khó mà tránh khỏi một trận đòn.
Nhưng đối phương đúng là ngốc thật, không trực tiếp đánh anh ngay mà còn gọi thêm năm người đến.
“Mày chẳng phải giỏi lắm sao?” Dây xích vàng trong tay nắm chặt một thanh thép: “Tốt, hôm nay 1 đánh 5, mày đánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-ban-trai-cu-bat-nem-trai-noi-kho-khi-tieu-tien/2230873/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.