Lý Hoành tiễn Vương Khải Toàn ra ngoài, bước chân có chút loạng choạng.
Tang Diệc, cái tên khốn đó, ra tay không hề nương tình, mỗi cú đấm, mỗi cú đá đều dốc hết sức.
Đủ thấy trước đó Tang Diệc đã phải kìm nén đến mức nào.
Ra đến cửa, Vương Khải Toàn lập tức hất tay Lý Hoành ra, nghiến răng nghiến lợi: "Tốt nhất là mong Tang Diệc có thể bám chặt vào cái đùi vàng Mục Văn Kiêu này, bằng không..."
Không cần nói hết câu, ý đã đủ rõ rồi.
Lý Hoành nhìn gã một cái: "Vậy thì tốt nhất Vương Tổng cũng nên mong rằng trong thời gian này, Mục tổng sẽ không vì Tang Diệc mà trả đũa ông."
Nhìn sắc mặt Vương Khải Toàn lập tức tái nhợt, Lý Hoành cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Trước đây Vương Khải Toàn cũng từng đối xử với anh ta như thế.
Mẹ kiếp, mượn oai hùm thật sự quá đã!
Dù gì cũng đã đắc tội rồi, vậy thì cứ dứt khoát triệt để đi.
Sớm biết vậy vừa rồi anh ta đã cùng Tang Diệc đá cho gã mấy phát rồi.
Tiễn Vương Khải Toàn đi xong, Lý Hoành phấn khích bước về phía phòng bao. Có vẻ như Mục tổng thật sự rất để tâm đến Tang Diệc.
Đi ngang quầy lễ tân, Lý Hoành thấy Tang Diệc đang dán băng cá nhân.
Anh ta bước đến, cúi đầu nhìn thoáng qua: "Không sao chứ?"
"Không sao." Tang Diệc thổi nhẹ vào vết thương, cười khẽ: "Sảng khoái."
Lý Hoành nhướn mày, tựa vào quầy, hạ giọng nói: "Sao tôi thấy giống như đang giúp cậu xả giận thế?"
"Vậy thì tôi thấy mắt anh có vấn đề, đầu óc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-ban-trai-cu-bat-nem-trai-noi-kho-khi-tieu-tien/2230885/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.