Khoảnh khắc nhìn đến con dao này, ánh mắt camera Vương không thể tưởng tượng được nhìn chủ tịch câu lạc bộ Hồ: “Anh Hồ, đây là của anh…”
Sắc mặt chủ tịch câu lạc bộ Hồ đen như đáy nồi, không nói ‘đúng vậy’, cũng không nói ‘không phải’.
Tả Hinh giật mình hỏi: “Chủ tịch câu lạc bộ?”
“Anh ta nói dao quân đội mà anh ta mua là hàng pha ke cao cấp, làm giống y như hàng thật, lại còn từng khoe khoang với chúng tôi.” Camera Vương không còn nói với giọng lạnh nhạt mất kiên nhẫn như trước nữa, ánh mắt phức tạp nhìn người bạn của mình: “Tôi sẽ không nhớ lầm đâu, đây chính là đồ của anh.”
Gương mặt chủ tịch câu lạc bộ Hồ đỏ lên: “Không phải tôi! Tôi với cô ấy không oán không thù, gϊếŧ cô ấy làm gì? Tôi bị điên à? Không phải tôi!”
Cậu ta dùng sức phất tay, tứ chi không ngừng run rẩy, gân xanh trên huyệt Thái Dương nhảy loạn: “Nhất định có người cầm dao của tôi, cố ý hãm hại tôi. Rất nhiều người đều biết tôi có thứ này, sao tôi có thể dùng thứ rõ ràng như vậy để đi gϊếŧ người được?”
Đạo cụ Đặng hỏi: “Ý của anh là đây không phải do anh để?”
“Đương nhiên không phải!” Chủ tịch câu lạc bộ Hồ phản bác.
“Mặc kệ có phải anh ta hay không, nhất định là hung thủ để ở đây.” Tả Hinh chắc chắn nói: “Đây là hung khí, bên trên nhất định còn có vân tay, thử một chút là biết ngay của ai.”
Chủ tịch câu lạc bộ Hồ kiên trì biện giải: “Tôi muốn gϊếŧ người mà tự lấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-bat-thanh-nha-tieu-thuyet-thien-tai/241002/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.