Khi Cố Ỷ xuống lầu, vẫn là do Trương Gia Hào dìu cô xuống. Trước đó Khương Tố Ngôn đã bế cô đi qua gần hết cầu thang, nhưng hiện giờ bên ngoài đã có người vây xem, Cố Ỷ không muốn giải thích lôi thôi, nên quãng đường còn lại để cho Trương Gia Hào dìu mình đi ra ngoài.
Khương Tố Ngôn dù không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Chân Cố Ỷ mềm nhũn, chủ yếu là do nôn quá nên cả người đều không còn sức.
Trương Gia Hào đưa cô vào xe mình, bảo cô ngồi ở ghế sau, Khương Tố Ngôn cũng liền xuất hiện bên cạnh cô. Trương Gia Hào rõ ràng không lấy làm ngạc nhiên, nói vài câu với đồng nghiệp rồi ngồi vào ghế lái, chuẩn bị đưa họ về.
Khi xe đi ngang qua lối đi bộ thể dục ven sông, Trương Gia Hào dừng xe lại, nhìn Cố Ỷ: "Muốn xuống dưới hóng gió một chút không?"
Cố Ỷ nghĩ một chút, rồi cũng gật đầu.
Vì lúc này đã muộn, bên ngoài hoàn toàn không có một bóng người, nên Khương Tố Ngôn đảm nhiệm việc dìu Cố Ỷ.
Họ đến bên lan can đá ven sông, Cố Ỷ duỗi hai tay đan chéo đặt lên trụ đá, cảm nhận làn gió mát rượi phả vào mặt, bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Trương Gia Hào đứng ở phía đón gió, hỏi một câu: "Cô không ngại tôi hút điếu thuốc chứ?"
Cố Ỷ hơi ngẩn ra, rồi gật đầu.
Trương Gia Hào lấy từ túi ra thuốc lá và bật lửa, rút một điếu châm lên đặt vào miệng, rít một hơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-ep-ke-thua-lao-ba/2795945/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.