Ngũ Hoàng tử Kỷ Quan nhận một quyền cực mạnh, gã như một con rắn độc l.i.ế.m m.á.u ở mép môi: "Muội muội? Nàng ta không xứng! Người Hồ chỉ là một tạp chủng do phụ hoàng sinh ra mà thôi."
"Kỷ Chiêu, đừng quá gần nàng ta, con gái người Hồ độc ác, giỏi mê hoặc nhân tâm. Sau này, ngươi sẽ hối hận."
Kỷ Chiêu không tin vào lời gã, hắn ta cởi bỏ áo mãng bào màu đen xuống đặt nó lên vai ta.
Hắn ta cõng ta ra khỏi khu rừng u ám đó, an ủi: "Vĩnh Hòa, đừng sợ, kẻ xấu đã bị hoàng huynh đuổi đi, sự việc này sẽ không truyền ra ngoài đâu."
Từ khoảnh khắc đó, hắn ta là ánh sáng ấm áp duy nhất trong cuộc đời ta.
Ta nằm sấp trên lưng hắn ta, khóc ướt một mảnh vải lớn: "Ca ca, mọi người đều ghét ta, họ muốn ta chết."
Hắn ta lấy ra một tấm khăn xếp gọn gàng, lau đi nước mắt cho ta: "Vĩnh Hòa, muội vẫn có ta. Ta hứa sẽ chiều chuộng muội, chăm sóc muội, sẽ không ai dám làm khó muội nữa."
Ta tham lam nhìn ánh mắt của hắn ta, như kẻ c.h.ế.t cóng nương tựa bên hắn ta, cố hấp thụ sự sủng ái của hắn ta.
Chưa từng có ai yêu ta như vậy.
Vì thế, chỉ cần có thể nhận được hơi ấm, thiêu thân lao đầu vào lửa thì có hề gì?
06
Ta vội vàng giật phăng khăn trùm đầu.
Nâng tà váy cưới lộng lẫy, chạy về phía Chiêu Hòa Cung.
Cái tên Chiêu Hòa Cung là do Kỷ Chiêu đặt, trong đó có tên của ta và hắn ta.
Hắn ta đã từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-mat-cua-ta-bi-hoang-huynh-phat-hien/1158025/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.