Hắn ta lạnh lùng nhìn, không phân rõ được vẻ vui buồn. Hắn ta xem từng bức tranh.
"Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi thích trẫm à?"
Lòng ta không ngừng chìm xuống, vô cùng sợ hãi và lo lắng, như thể có thứ gì đó quý giá nhất sắp sửa bị mất mãi mãi.
Hắn ta luôn gọi ta là "Quỳnh Hoa".
Quỳnh ngọc quý giá, rực rỡ sắc màu. Kỷ Chiêu từng nói chỉ có hai chữ này mới xứng đáng với ta, xứng đáng với người muội muội tốt nhất của hắn ta.
Lần này, hắn ta gọi ta tên ta đầy đủ họ tên, không chút cảm xúc: "Kỷ Vĩnh Hòa".
Ta cố gắng lên tiếng, nhưng cổ họng bị siết chặt bởi sự sợ hãi và xấu hổ.
Nói không ra lời, ta chỉ khóc nức nở vì sợ hãi, cố gắng bám lấy tay áo long bào của hắn ta, liên tục nài nỉ gọi hắn ta "ca ca".
Kỷ Chiêu không cho phép ta chạm vào hắn ta.
Hắn ta nhíu mày lạnh lùng hất tay áo ra, hắn ta nhìn vào mắt ta, đôi mắt đen láy đầy vẻ lạnh lùng.
"Ai cho phép ngươi đụng vào trẫm!"
Khi ta run rẩy thu tay lại, hắn ta cúi người xuống, những ngón tay thon dài nhưng lạnh lẽo siết chặt cằm ta: "Đúng là con hoang do yêu phi sinh ra, thật dơ bẩn!"
Huynh trưởng mà ta kính trọng và yêu mến nhất, lại cười nói mẫu phi ta là yêu phi, ánh mắt tràn đầy sự ghê tởm gọi ta là con hoang, dơ bẩn.
"Ngay cả ca ca cũng muốn."
Hắn ta khẽ khẽ cười khẩy, như thể đã nhìn thấu bí mật kinh tởm nhất.
Câu nói đó xé nát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-mat-cua-ta-bi-hoang-huynh-phat-hien/1158033/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.