Edit: Minh An 8 giờ tối hôm đó, Quan Oánh đang nằm trên sô pha chơi điện thoại thì nhận được tin nhắn của Phó Thời Xuyên: Anh tan làm rồi, tí nữa định dắt Phó Bác Văn đi dạo. Em có đi cùng không? Đương nhiên! Hết ba ngày giảm xóc, Quan Oánh đã sớm “giảm” quá mức rồi. Nỗi nhớ Phó Thời Xuyên cứ luôn chầu chực trong lòng cô, lúc nào cũng nghĩ: Bao giờ bọn họ mới được hẹn hò tiếp. Chỉ là cô nhớ rõ quyết tâm trước đó của mình, không được quá dính người, nên dù cô nhớ anh da diết cũng không chủ động tìm anh. Khó có khi anh tan làm sớm như hôm nay, còn chủ động hỏi cô xem có muốn dắt chó đi dạo không. Đương nhiên cô đồng ý rồi! Quan Oánh đi giày thể thao, vừa đẩy cửa ra thì thấy Phó Thời Xuyên đã dắt Phó Bác Văn chờ sẵn bên ngoài. Quan Oánh không nhịn được mà nhe răng cười với anh, sau đó chào hỏi Phó Bắc Văn, “Chào buổi tối nha Phó Bác Văn. Tí nữa đừng có chạy nhanh quá đấy!” Phó Bác Văn nâng mắt lên liếc cô một cái. Ánh mắt nó bình tĩnh, cứ như thấy quen rồi nên không thèm quan tâm. Đúng là nó quen thật, trước kia Quan Oánh không ít lần chạy cùng nó và Phó Thời Xuyên, nhưng trong lòng Quan Oánh thét lên rằng: Lần này không giống! Lần này không phải cô dùng thủ đoạn dán sát vào, mà là Phó Thời Xuyên chủ động rủ cô! Phó Thời Xuyên “chủ động rủ cô” chờ cô chào hỏi chú cún xong mới vươn tay ra, nói: “Đi thôi!” Lại nắm… Thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-mat-ma-anh-khong-biet/1501553/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.