Edit: Minh An Nếu là một tháng trước. Không, dù chỉ là một ngày trước Quan Oánh cũng không dám tin mình dám làm chuyện như vậy. Cô biết Phó Thời Xuyên đã nhắn tin cho mình nhưng cô không trả lời lại, chơi trò mất tích. Nói cách khác, cô đang cố ý ngó lơ Phó Thời Xuyên! Cô đang để anh ngồi chờ! Cô bị chính sự to gan lớn mật của mình dọa cho sợ ngây người, đồng thời trong lòng có sự xúc động mãnh liệt, tò mò muốn nhìn xem Phó Thời Xuyên vừa trả lời cái gì. Sợ giây tiếp theo mình không nhịn được mà làm vậy, Quan Oánh vội vứt điện thoại ra rồi trốn xuống bếp. Cô thấy vẫn không yên tâm nên khóa trái cửa phòng bếp lại. Lúc này, cô mới dựa lưng vào cửa phòng bếp, ngồi trên mặt đất, che trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của mình. Qua khoảng 5 phút, cô thấy thời cơ chín muồi, lúc này bụng cô cũng sôi vài tiếng. Cô nhớ ra hôm nay mình chưa ăn gì, ban ngày trong lòng có chuyện nên chưa thấy đói, nhưng có lẽ lúc này do vừa làm được việc lớn, tiêu hao quá nhiều năng lượng nên đột nhiên cô thấy đói kinh khủng. Nhưng người không biết nấu cơm là thế, tủ lạnh chỉ là một món đồ trang trí, bên trong chả có gì ăn cả, chỉ có mấy túi hoa quả hôm qua vừa mua, sau khi mang sang nhà đối diện sang, còn thừa thì nhét vào tủ lạnh. Nhưng hoa quả cũng là đồ ngon, nào là sơn trà, dâu tằm, cam quýt chín, ăn khá ngọt. Quan Oánh lấy chúng từ trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-mat-ma-anh-khong-biet/1501567/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.