Khi Nhan Bạch Tịch tan học đi ra từ tòa nhà Văn Lâm, cô đã nhận được một cuộc gọi từ Bạc Ngạn, và bây giờ, là cuộc gọi thứ hai. Nội dung hai cuộc gọi cũng không có gì đặc biệt, chỉ là bảo cô đợi ở trường, tối anh sẽ qua đón, cùng cô về nhà. “Ở đâu?” Giọng nam trầm thấp truyền đến từ đầu dây bên kia, thanh âm nặng nề mà rất êm tai, khiến người ta khó mà chống cự. Nhan Bạch Tịch đứng ở hành lang, tay kia đỡ lấy phần dưới điện thoại, vẻ mặt cẩn thận, liếc nhìn phòng luyện tập cách đó không xa: “Học viện Âm nhạc.” Bạc Ngạn như nghĩ đến điều gì, nhíu mày: “Trống Jazz?” Nhan Bạch Tịch lại liếc nhìn cánh cửa không đóng chặt, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy bên trong phòng luyện tập: “Dạ, em muốn luyện một lát.” Bạc Ngạn chậm rãi nhếch môi, đưa điện thoại ra xa một chút, rồi khi đặt lại gần, giọng điệu đã không tốt lắm: “Cùng cô bạn kia của em, còn có Tống…” “Tống Chi Lâm.” Cô tưởng anh quên tên Tống Chi Lâm, tốt bụng nhắc. Vốn là có tiết học bù, nhưng giáo sư hợp tác với câu lạc bộ âm nhạc hôm nay có việc, lớp học tạm thời bị hủy. Nhưng cô và Lý Thanh Thanh vẫn đến đây, hơn nửa tháng nữa là đến buổi biểu diễn chào tân sinh viên rồi, phải làm quen với bản nhạc, còn phải luyện tập, cô chỉ ước mấy ngày nay có thể ăn ngủ luôn tại Học viện Âm nhạc. Bạc Ngạn lướt mắt qua hàng cây ven đường, điều chỉnh tư thế, ngả người sâu hơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-mat-ngay-thu-ba-chau-phu-tieu-thap-tam/2797896/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.