Bạc Ngạn ngồi thẳng dậy, vuốt lại mái tóc vài cái, dây buộc tóc màu trắng gạo trên cổ tay được kéo xuống một chút, anh cẩn thận lắng nghe cuộc nói chuyện bên ngoài. Lưu Trạch Văn cũng không trẻ con đến mức cố tình gây khó dễ cho họ, chỉ là vừa đúng lúc được phân công quản lý việc thuê trang phục, tiện tay gây khó dễ cho Nhan Bạch Tịch và Lý Thanh Thanh một chút thôi. Chú Lý càng nghe càng thấy không ổn, nhíu mày, nghiêng đầu nhìn người ngồi ghế sau: “Tiểu Ngạn?” Nhà họ Nhan thật ra địa vị cũng không nhỏ, chỉ là không ở trong giới Hồng Kông. Nhưng nhà họ Bạc có chỗ đứng ở đây, không ai có thể bắt nạt đứa trẻ đang ở nhà họ Bạc được. Ông ngoại của Bạc Ngạn năm kia còn quyên góp tiền cho Đại học A, con cháu nhà mình bị bắt nạt ở trường, nói ra thật mất mặt. Chàng trai ở ghế sau dang chân, ngồi nghiêng ngả uể oải, dáng vẻ chẳng hề để tâm, phảng phất như không hề bận lòng đến lời nói của hai người ngoài cửa sổ. Chú Lý nhíu mày không giãn ra, thầm nghĩ có lẽ với tính cách lạnh nhạt như Bạc Ngạn, cũng không muốn quản chuyện như vậy. Chú đang tự hỏi liệu lát nữa có nên hỏi Nhan Bạch Tịch một chút, báo chuyện này cho ba mẹ Bạc Ngạn hay không, thì người ở ghế sau lên tiếng. Giọng nói nhàn nhạt, mang theo chút khàn: “Gọi mấy người phụ trách khu vực Hồng Kông của mấy thương hiệu mẹ cháu hay mặc đến nhà.” “Sáng mai đi, lúc cháu đang ở nhà” Anh nói. Chú
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-mat-ngay-thu-ba-chau-phu-tieu-thap-tam/2797898/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.