Lần đầu tiên nhìn thấy Tú lâu, Đào Tiểu Vi đã tự nhận định đó là cấm địa của mình.
Mỗi khi Nhan Hi nhắc tới Tú lâu, nàng luôn luôn hiện ra biểu tình vô cùng bài xích, nếu không làm vậy, nàng sợ một ngày nào đó, lập tức sẽ bị Nhan Hi đuổi ra sống một mình.
Thế nhưng, nàng cũng chỉ là một tiểu hài tử, mà hài tử thì luôn có tính ham chơi, làm sao có thể buông tha những món đồ mê hoặc đang ở Tú lâu.
Sau khi Nhan Hi xuất môn, Thiên Đồng cùng Thiên Sương cũng đi ra ngoài, Đào Tiểu Vi len lén đi tới cánh cửa cách đó không xa, đó chính là cửa nối nội viện và Tú lâu, cặp mắt to nhìn trước nhìn sau, chỉ chốc lát, cái mông cũng vô pháp ngồi yên trong phòng ngủ, môi khẽ câu lên nụ cười giảo hoạt.
Những lúc không có Nhan Hi, nàng len lén nhìn Tú lâu một chút, nếu như thực sự như lời hắn nói, đã chuẩn bị cho nàng một gian phòng đầy đồ chơi, như vậy chỉ cần nàng đến đó sau khi chơi chán để mọi thứ lại như cũ, vậy sẽ không bị phát hiện.
Như vậy, cho dù nàng không được đi ra ngoài, cũng có thể làm cho tâm tình không khó chịu, chẳng phải tốt hơn sao.
Mâu thuẫn trong lòng đã được giải quyết, Đào Tiểu Vi lập tức hành động, nàng tiến đến cửa, nhẹ nhàng đẩy ra, cư nhiên cửa không bị khóa.
Trên mặt ý cười càng sâu sắc.
... . . . . .
Bên trong ngự thư phòng, ba một tiếng, hoàng thượng ném chén trà trên mặt đất, đồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-nhot-vong-quoc-cong-chua/574370/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.