Ngọc Thái phi hiện ra thần sắc khẩn trương, ảo não nói, “Tỷ tỷ thật hồ đồ, làm sao lại quên mất Tiểu Đào Nhi đang mang thai, không thể ngồi lâu, tỷ đỡ muội lên giường nghỉ ngơi.”
Nhan Hi bỗng nhiên chen vào nói, “Sau tấm bình phong chính là giường, Vi Vi hãy đi trước, một lát Thiên Đồng cùng Thiên Sương sẽ đưa đến cho nàng một ít thức ăn.”
Đào Tiểu Vi không thôi lôi kéo tay Ngọc Thái phi, “Ngọc tỷ tỷ phải ở bên cạnh Vi Vi, tỷ không đi theo, ta cũng vậy không đi.”
Nàng không nỡ cùng tỷ tỷ mới gặp mặt đã tách ra, vốn hận không được thời gian trôi chậm một chút, làm cho các nàng nói thêm mấy câu.
Ngọc Thái phi không lọt dấu vết liếc nhìn Nhan Hi một cái, chuyển hướng Đào Tiểu Vi vẫn đầy mặt nụ cười, “Tiểu Đào Nhi cũng sắp làm mẫu thân , còn giống như tiểu hài tử quấn tỷ tỷ, không biết xấu hổ nha.” Trêu chọc mấy câu, vừa trấn an vỗ vỗ tay Đào Tiểu Vi đang nắm gắt gao tay nàng, “Muội hãy đi trước, chỉ cần bệ hạ không đuổi tỷ tỷ, tỷ sẽ không rời đi muội muội. Tỷ muốn đi ra ngoài tự mình giúp Tiểu Đào Nhi an bài mấy món ăn ngon, chờ buổi trưa, cũng nếm thử khẩu vị quê quán, mặc dù chúng ta rời đi đã quá lâu, cơ hồ quên mất mùi vị món ăn quê nhà như thế nào rồi.”
Nhìn Ngọc Thái phi lộ ra cười khổ sầu não, Đào Tiểu Vi sợ tỷ lại nghĩ tới quá khứ không vui hao tổn tinh thần, không thể làm gì khác hơn là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-nhot-vong-quoc-cong-chua/622561/chuong-667.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.