"A, ngủ không được hả tiểu oa nhi, ngươi không phải nói không khẩn trương sao?"
Đào Tiểu Vi mới ra khỏi cửa phòng ngủ, chợt nghe đến một giọng nam tử trầm thấp dễ nghe trêu chọc nàng.
Nàng ngẩng đầu hướng đến chỗ phát ra thanh âm, nhị hoàng tử cười khanh khách khuỷu tay đặt trên đùi, khoanh chân ngồi ở một gốc cây ngô đồng chống cằm nhìn nàng.
Nhan Dung hướng nàng vẫy vẫy tay, chỉ vào bình rượu nói, "Có muốn uống một chút hay không, ta đảm bảo ngươi một hồi trở lại ngủ khò như tiểu trư cho xem."
"Phi, ngươi mới là trư." Lời nàng không chút nào tỏ ra yếu kém, Đào Tiểu Vi thực sự đi tới bên người Nhan Dung, học dáng vẻ của hắn, khoanh chân ngồi ở bên kia, đem chân trần giấu ở sau người.
Nhan Dung không biết lây đâu ra một cái chén trong suốt sáng bóng, trong bóng đêm tản ra nhàn nhạt mùi rượu, "Đây chính là thủy tinh bôi đặc sản của miền Bắc, toàn quốc gia cũng chỉ có một bộ, ngươi vận khí tốt, cư nhiên có thể dùng của hiếm lạ này uống rượu."
Nhan Dung rót cho nàng một chén nhỏ, đưa tới trên tay nàng.
Rượu trong suốt nằm trong chén biến thành loại nước có thể phát sáng, Đào Tiểu Vi si ngốc nhìn, "Thật xinh đẹp, ngươi từ nơi nào có được?"
Nhan Dung cười cợt nhả, "Nhan Hi phải gọi ta là nhị ca, ngươi cũng theo hắn cũng gọi như vậy tiểu oa nhi, nào kêu một tiếng Nhan Dung ca ca."
Đào Tiểu Vi lắc đầu, làm bộ muốn đem chén rượu trả về, nói giỡn, không được Nhan Hi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-nhot-vong-quoc-cong-chua/623201/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.