Mặc cho Đào Tiểu Vi làm sao nổi giận rít gào, Nhan Hi thủy chung lạnh lùng không thay đổi, tương phản với hắn, hắn càng thờ ơ, Đào Tiểu Vi lại càng thêm cuồng nộ.
Hồi lâu, nàng khóc mệt mỏi, sưng đỏ hai mắt khẩn cầu nói, "Thả ta đi, Vương gia, dừng ngựa để ta lại bên đường, ta sẽ không đi tìm thân nhân tề quốc, cũng sẽ không ở lại bên cạnh ngươi, hai bên đều là người ta quan tâm, thế nhưng ta ngăn cản không được các ngươi tàn sát lẫn nhau, Vương gia, ngài thả ta, để ta một mình ở một nơi an tĩnh, hảo hảo mà sống, làm như cho tới bây giờ cũng không cái gì là tề quốc công chúa, cũng không nhận ra ngươi là Vương gia yến quốc."
Đây là biện pháp duy nhất nàng có thể nghĩ ra được, nàng vô pháp mở to mắt nhìn bất luận là bên nào bị thương tổn.
Nhan Hi, nàng luôn miệng gọi hắn là cừu nhân, nhưng trong lòng phân lượng của hắn còn cao hơn bất cứ người thân nào trong ký ức của nàng.
Nàng có chút xấu hổ, nghĩ mình là một người bất trung bất nghĩa cũng không sai.
Nhan Hi ngưng mắt nhìn nàng chốc lát, ngón tay vươn ra.
Hắn là muốn lập tức giết nàng sao? Như vậy cũng tốt, chết ở trong tay hắn, cũng là một việc hạnh phúc, cừu oán liền triệt để không quấy rối nàng, nàng thực sự không muốn hận hắn, căn bản là không hận được hắn, hơn nữa còn có cảm giác yêu thương hắn.
Theo ngón tay Nhan Hi rơi vào trên người nàng, Đào Tiểu Vi mất đi ý thức,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-nhot-vong-quoc-cong-chua/623254/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.