Edit: Minh Nguyệt
Beta: Sakura
Mọi người ai cũng không ngờ tới Lý Càn Tín như vậy mà lại không chịu nổi một chiêu, tất cả đều sợ ngây người. Tống Nhan thấy một màn như vậy, trong lòng hoảng hốt theo bản năng ngồi xuống đỡ Lý Càn Tín: “Trong địa bàn của Long cốc, gia tộc Lý gia lại đứng nhìn có kẻ giết người hay sao?”
Nói như vậy làm cho mọi người đều nhìn về phía Lý Duyên Tỷ với ánh mắt bất thiện, Tống Nhan mới nói xong Lý Duyên Tỷ đã nhếch khóe miệng. Một khắc khi Lý Càn Tín ngã xuống, trường kiếm trong tay anh đã bay ra, lao thẳng đến Lý Càn Tín với tốc độ cực nhanh. Nhi tử của Lý Càn Tín thấy như vậy liền theo bản năng phi thân lên chắn trước trường kiếm.
Đến Lý Càn Tín vừa rồi còn đỡ không nổi một chiêu của Lý Duyên Tỷ thì làm sao lão mà có thể chống đỡ được, trường kiếm đâm xuyên qua cơ thể lão, Nguyên anh vừa từ trong cơ thể bay ra còn chưa kịp chạy đi đã bị trường kiếm đâm xuyên qua một tiếng cũng không kịp kêu đã biến mất.
Tống Nhan thấy cảnh như vậy hét tê tâm liệt phế.
Lúc trước Lý Càn Tín động thủ đánh Lý Duyên Tỷ thì đã đành, nhưng lúc này trước mặt nhiều người như vậy mà Lý Duyên Tỷ lại giết một người, tình hình đã náo loạn như vậy, thấy việc tốt đã không xong, người trẻ tuổi sắc mặt không tốt ném một thẻ bài bay đến chỗ Lý Càn Tín, chắn trước người hắn, thấy như vậy Lý Duyên Tỷ cười lạnh một tiếng: “Không đi sao?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bia-do-dan-phan-cong/274585/chuong-1331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.