Ta mặc áo cưới đỏ, mang theo Lý Đậu Hoàng, ôm linh vị của nương, khóa ba gian phòng lại. Ta ngồi trong kiệu hoa, tiếng trống nhạc vang trời, tiếng người ồn ào, kiệu lắc lư đưa ta ra khỏi ngõ Yến Tử, vượt qua cầu Vạn Lý. Ở phía tây cầu, hoa đào đã tàn, còn phía đông cầu, cành liễu tơ vẫn còn sinh trưởng.
Tim ta đập thình thịch, ngỡ như đang mơ.
Hắn nâng khăn trùm lên nhìn ta, ta thấy hắn trong bộ áo đỏ, mặt mày như họa, là oan gia khiến ta hồn xiêu phách lạ, là người mà ta ngày đêm nhớ mong.
Ta gọi: "Cố lang."
Hắn nhướng mày hỏi: "Gì cơ?"
Lúc này ta mới cảm thấy không đúng, ta gọi lại: "Phu quân."
Hắn mới mỉm cười ngồi sóng vai bên ta.
Đúng rồi, từ nay về sau, Lý Bích Đào ta chính là Cố nương tử, chính là Cố Lý thị, là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn.
Hắn ngắm nghĩa đôi tay của ta, khiến ta mặt đỏ tim đập, hắn thì thầm: "Nào đến đây, nói với vi phu xem, nàng muốn mượn như thế nào?"
Ta như con thuyền trôi giữa đầu sóng, chỉ nghe thấy Đậu Hoàng ở trong sân kêu sủa, chỉ nghe thấy hắn gọi Đào Nhi.
Trong lòng ta mắng con ch.ó ngốc, sủa cái gì mà sủa, đây là cha của ngươi đấy.
Tân hôn ngày thứ ba, Cố Lý thị mang khung thêu ra, sửa sang lại kim chỉ.
Phu quân của ta là một học trò, vai không thể khiêng, tay không thể xách, hắn phải đọc sách thánh hiền, thi lấy công danh. Làm sao có thể để hắn vì củi gạo dầu muối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bich-dao-o-nha-ben-quy-huu-ho-quan/2703075/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.