Hoàng đế đột nhiên vỗ bàn: "Cố Lân! Ngươi dám khi quân!"
Ta bị dọa nhảy dựng.
Phu quân trầm tĩnh bước ra, quỳ gối bên cạnh ta, chắp tay hỏi: "Thần không biết đã khi quân lúc nào."
Hoàng đế nói: "Ngươi trước đây ở kinh thành, giả bộ phong lưu, cố ý ph óng đãng, chẳng lẽ không phải là khi quân!"
Phu quân nói: "Hoàng thượng cho phép trình bẩm. Thần trước đây ở kinh thành, phong lưu không giả, ph óng đãng là thật. Hoa nở đầy vườn, nếu không có bích đào, hoa mẫu đơn, hoa hải đường đều có thể hái. Nước yếu ba nghìn, ngoài một chén này, nước giếng nước sông đều có thể uống. Nếu lòng của thần không biết đủ, tự nhiên sẽ để lại tình cảm khắp chốn, người không phong lưu thì uổng thiếu niên, ph óng đãng, là bản tính của nam nhân."
Ta nghe xung quanh cười lên.
Công chúa trên cao tức giận: "Phụ hoàng, người nhìn hắn xem!"
Hoàng đế hừ lạnh: "Nói hay lắm, nhưng chỉ để tránh việc thành thân, ngươi muốn hoa liễu tầm thường, khinh thường cành vàng lá ngọc, trong mắt còn có thiên gia không? Còn có trẫm không?"
Phu quân nói: "Thần không dám."
Hoàng đế nói: "Nếu ngươi không biết điều như vậy, trẫm sẽ tước bỏ xuất thân của ngươi, lấy đi ô sa của ngươi, đày ngươi sung quân."
Ta cả kinh.
Phu quân trầm tĩnh nói: "Thần tuân chỉ."
Hoàng đế nói: "Ngươi!"
Hoàng đế nén giận nhìn ta, nói: "Lý thị, trẫm cho ngươi chọn, ngươi muốn Cố Lân sung quân, hay là ngươi tự xin rời bỏ?"
Ta nhìn phu quân, hắn quỳ thẳng tắp cao ngất, thần sắc lạnh lùng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bich-dao-o-nha-ben-quy-huu-ho-quan/2703086/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.