Mới chớp mắt mùa xuân lại đến, Cố lý thị vui mừng hớn hở theo phu quân lên đường nhậm chức.
Phu quân ta đội mũ ô sa, mặc trường bào đỏ rực, phía trước có lính hô dẹp đường, phía sau có quân hầu bảo vệ, hóa thành một vị quan đại lão gia thanh tú động lòng người, chắp tay từ biệt Cẩm Châu.
Hắn đưa ta lên con thuyền Đông Ngô to lớn có thể đi vạn dặm, thẳng tiến đến thành Dương Châu.
Quay người lại, hắn nghiêng đầu nhìn ta hỏi: “Vi phu đẹp đến mức đó à? Khiến nàng nhìn mãi không muốn rời mắt?”
Ta xì một tiếng: “Đẹp chỗ giữ/a hai chân ấy!”
Hắn cười nói: “Cố phu nhân, bây giờ nàng đã là phu nhân nhà quan rồi, sao còn thiếu chín chắn vậy hả?”
Ta thò tay lên lưng hắn, nhéo một cái.
Hứ, mới lên chức cẩu quan có hai ngày đã chê bai ta thiếu chín chắn.
Bầu trời soi bóng xuống mặt sông yên ả, thuyền chậm rãi trôi như đang bay giữa thinh không.
Đây là lần đầu ta đi xa, vừa hồi hộp lại vừa háo hức. Ta ngồi trong khoang thuyền lơ đãng mà thêu thùa may vá, chốc chốc lại vén rèm ra ngắm nghía.
Ta nhìn sóng nước lăn tăn như từng lớp vảy, nhìn những dãy núi xanh ngát hai bên bờ, nhìn đoàn thuyền dài bất tận qua lại như thoi đưa, nhìn ngàn vạn cánh buồm no gió dưới ánh hoàng hôn.
Ta muốn lên mũi thuyền xem thử nhưng lại sợ nha hoàn, bà tử trông thấy sẽ mất thể diện phu nhân.
Ta buông rèm xuống, nhìn phu quân ta. Hắn đang cầm quyển sách đọc say
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bich-dao-o-nha-lan-can/1487610/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.