Hắn đưa một ngón tay về phía khuôn mặt nhỏ của Nguyên Phương, rồi vội vàng rụt lại. Nguyên Phương hoàn toàn không biết người cha đáng sợ của mình định sờ mình, ngủ ngon lành, còn chu môi, trong mơ nở một nụ cười ngọt ngào.
Hắn nhìn thấy liền nước mắt trào ra.
Hắn nức nở nói: "Đào Nhi, ta xin lỗi nàng. Ta nghe nói nàng sinh một ngày một đêm, ta lại không ở bên nàng."
Ta nói: "Nói gì là xin lỗi, đứa bé là của chàng, cũng là của ta. Ta sinh cho chàng, cũng sinh cho chính ta."
Hắn đưa tay định ôm ta, ta giơ tay ngăn hắn lại, ta chê bai nói: "Đi tắm rửa sạch sẽ đi, cẩn thận con trai chàng bị hôi mà tỉnh giấc."
Hắn ngẩn ra, cúi đầu ngửi ngửi chính mình.
Hắn tự tắm rửa sạch sẽ, lại trở về dáng vẻ chàng thư sinh tuấn tú như trước. Hắn nằm bên cạnh Nguyên Phương, sờ sờ bàn tay nhỏ của con, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của con, sờ đến nỗi ánh mắt trở nên dịu dàng.
Hắn nắm lấy tay ta nói: "Đào Nhi, sau này ta chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con, không để hai người chịu ấm ức..."
Hắn còn chưa nói hết câu, đã nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Khuôn mặt vẫn dựa vào khuôn mặt Nguyên Phương, tay vẫn nắm tay ta.
Vợ chồng hai người đến Dương Châu, năm đầu tiên, hai người thành ba người. Năm thứ hai, ba người thành bốn người.
Sinh Nguyên Phương như đánh cược, sinh Quý Phương như đẻ trứng.
Hắn vốn muốn ở bên ta sinh con, bù đắp tiếc nuối lúc Nguyên Phương chào đời.
Trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bich-dao-tai-lan-gia/530770/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.