Tôn giáo sư nhìn Phú Tường thật sự không thể đi thêm được nữa, cười lắc lắc đầu, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là nói: "Vậy lúc xuống núi thì đi chậm một chút, đường núi trơn trượt, chúng ta đi chậm chờ em quay lại."
"Được." Vệ Linh bình thản gật đầu, sau đó kéo Phú Tường đang ôm tay Kỳ Tham, nói: "Phú Tường, chúng ta đi thôi."
Trương Hoắc Tưởng sau lưng đột nhiên hô lên: "Đằng kia có phải là thỏ rừng... Không đúng, là mèo hoang nha?!" Một bên vừa hô, một bên vừa vọt thẳng vào rừng cây.
"Này! Trương Hoắc Tưởng, đừng có chạy lung tung!" Kỳ Tham vừa mới quay đầu thì đã thấy cô biến mất sau rừng cây, vô cùng khẩn trương đuổi theo hướng của cô. Tôn giáo sư chỉ kịp hô một câu "đừng có chạy nhanh như vậy" thì cũng cố gắng nhanh chân chạy theo.
Vệ Linh quay đầu nhìn ba người bọn họ trong nháy mắt đã biến mất, bất đắc dĩ cười một tiếng.
"Thật xin lỗi Vệ học tỷ, từ bé lá gan của em đã rất nhỏ rồi...." Phú Tường cho là nàng đang tiếc nuối vì không thể đi cùng ba người kia, áy náy nhỏ giọng xin lỗi.
Vệ Linh mỉm cười với cô bé: "Nhát gan không phải là lỗi của em, chú ý dưới chân, chúng ta xuống núi thôi."
Tốc độ xuống núi hiển nhiên nhanh hơn leo núi rất nhiều, nhưng mà phải chú ý giữ thăng bằng để không bị ngã, độ ẩm trong rừng lại cao, lá cây dưới chân cũng trơn trượt, cho nên lúc Vệ Linh đưa Phú Tường xuống đến chân núi thì cũng hao phí một lượng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-ai-phap-tac-truong-linh-tay/1610274/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.