Vệ Linh cười nói: “Nhưng em thực sự thấy như vậy a.”
Kỳ Tham dùng ngón tay quẹt chóp mũi nàng: “Trước mặt nhiều người thế mà không nể mặt tôi, bướng bỉnh!”
Sáu người ngồi vây quanh bàn, vừa uống trà ăn bánh vừa trò chuyện, Kỳ Tham không nỡ để Vệ Linh ngồi đó pha trà châm nước, nên tự mình động thủ, không muốn Vệ Linh phục vụ mọi người.
Giờ đốt pháo hoa đã tới, cửa sổ rất lớn, thông qua lớp kính có thể nhìn rõ bầu trời óng ánh đẹp mắt bên ngoài.
Uống trà, xem pháo hoa, đêm giao thừa nghênh đón tân xuân, bầu không khí từ từ dày đặc lên, sáu cô gái không biết đã đổi bao nhiêu đề tài mà vẫn hứng thú dạt dào. Sau đó cũng không biết tại sao, Kỳ Tề và Tịch Thanh Trạc lại cùng nhau cộng hưởng bắt đầu nói chuyện lúc nhỏ của Kỳ Tham với Vệ Linh.
Kỳ Tề nói: “Lúc Tiểu Tham bảy tám tuổi, trong nhà đang ở thời điểm khó khăn, suýt chút nữa phải bán cả nhà, nên ăn uống bình thường cũng rất thiếu thốn, có một lần khách tới chơi, mẹ tôi mua một con gà nướng về, lúc đầu mẹ tôi đặt con gà ở nhà bếp, rồi chuẩn bị những thức cần thiết khác để đãi khách, quay lại thì phát hiện thiếu mất cái đùi gà. Mẹ tôi tìm khắp nơi mới phát hiện Tiểu Tham đang trốn ở phòng chứa đồ gặm đùi gà. Thấy tội ác của mình bị phát hiện, chuyện đầu tiên Tiểu Tham làm là cởi dép dưới chân ra, sau đó… Đem cái đùi gà ăn dỡ nhét vào trong dép lê.”
“Y…” Khang Tử Hinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-ai-phap-tac-truong-linh-tay/1610432/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.