Trên đường đi Khang Tử Hinh thấy Kỳ Tham chạy có chút nhanh nên liếc mắt nói: “Chị sốt ruột gặp chị Vệ Linh tới mức này sao? Nói không chừng nhà chị Vệ Linh còn chưa ăn cơm nữa, có tới sớm cũng không gặp đâu.”
“Ai nói tôi vội đi gặp Vệ Linh?” Kỳ Tham là vịt chết mà còn mạnh miệng: “Tôi muốn tới đó sớm để dẫn em tham qua hội chùa đêm giao thừa. Không phải đây là lần đầu tiên em tới đây sao? Đương nhiên tôi phải làm tốt vai trò chủ nhà rồi.”
Khang Tử Hinh càng khinh bỉ hơn: “Chị Kỳ Tham, lúc chị nói dối mà mặt không đỏ tim không đập ha, thật lợi hại!”
“Nếu không phải tôi đang lái xe em có tin tôi đẩy em xuống xe ngay lập tức không?” Kỳ Tham làm bộ tức giận nói.
Trương Hoắc Tưởng ở bên cạnh “Chặc chặc” rồi nói: “Mình không tin! Có chị cậu ở đây, cậu có thể làm gì Tiểu Tử Hinh chứ. Cùng lắm là đe dọa bằng lời nói thôi.”
Khang Tử Hinh thấy mình có chỗ dựa tương đối nhiều, lập tức hiên ngang hơn: “Nếu chị dám bắt nạt em, chờ khi em gặp chị Vệ Linh, sẽ nói xấu chị với chị ấy.”
“Hừ! Hình tượng của tôi trong lòng nàng, từ rất lâu rồi không cần ai nói xấu cũng không được tốt lắm!” Kỳ Tham đắc ý nhìn Khang Tử Hinh thông qua kính chiếu hậu: “Nàng chính là yêu thích tôi xấu xa, em quản được sao? Em quản được sao?”
Trương Hoắc Tưởng “Ai da da” lắc đầu: “Người này quá kiêu ngạo rồi.”
Khang Tử Hinh hỏi: “Có cách gì đả kích chị ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-ai-phap-tac-truong-linh-tay/1610431/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.