Kỳ Tham khởi động xe chạy đi, cô gọi cho Trương Hoắc Tưởng: “Cậu còn ở phòng khám?”
“Còn, hôm nay mình tăng ca, cậu có chuyện gì?” Ngữ khí Trương Hoắc Tưởng luôn mang theo sự giảo hoạt trong đó: “Muốn mời mình ăn khuya?”
Kỳ Tham lau nước mưa trên mặt: “Cậu chờ mình, mình qua tìm cậu.”
“Cậu vẫn ổn chứ?” Trực giác Trương Hoắc Tưởng rất mạnh, cô cảm thấy có gì đó không đúng ngữ khí chuyển thành căng thẳng.
“Mình sẽ ổn.” Kỳ Tham trả lời xong liền cúp điện thoại, đạp chân ga chạy thẳng tới phòng khám của Trương Hoắc Tưởng.
Trời mưa lớn hơn, nên khi Kỳ Tham tới cả người đã ướt sũng, lúc này nhân viên trong phòng khám đã về hết. Trương Hoắc Tưởng nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Kỳ Tham liền bị dọa sợ, vội vã đi lấy quần áo khăn mặt cho cô thay. Kỳ Tham đổi quần áo xong, Trương Hoắc Tưởng đưa cho cô ly nước nóng: “Cậu thế này là sao? Đừng nói bị thất tình?”
“So với thất tình còn nghiêm trọng hơn.” Kỳ Tham tự giễu nói, tiện tay dùng khăn lau khô tóc, xong hết cô ngồi vào ghế mềm mà bệnh nhân tới tìm Trương Hoắc Tưởng hay ngồi, mười ngón giao nhau đặt trên bụng hỏi: “Hoắc Tưởng, hạng mục mà cậu nghiên cứu mấy năm nay tiến hành tới đâu rồi?”
Trương Hoắc Tưởng ngồi xổm bên cạnh Kỳ Tham, đột nhiên nghe cô hỏi, nghiêng đầu nghi hoặc nhưng vẫn trả lời: “Xóa bỏ tiềm thức? Mình từng nói với cậu rồi trên cơ bản gần như hoàn thành, chỉ có điều chưa có tiến hành thực tiễn nên không thể nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-ai-phap-tac-truong-linh-tay/1610443/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.