Vệ Linh cảm thấy khó chịu nhìn Kỳ Tham bị người khác giật đi, nàng dùng lý trí còn sót lại ít ỏi cân nhắc Kỳ Tham đi đứng bất tiện, không thể nào vì hờn giận của bản thân mà liều mạng lôi kéo cô trở về bên mình. Huống hồ Kỳ Tham vì bảo vệ nàng mới bị thương, nên nàng tự nói với mình phải cố gắng nhẫn nhịn.
Cả nhóm đi xuống núi, Vệ Linh miễn cưỡng để bản thân không nhìn thấy Tô Oánh thân thiết ôm eo Kỳ Tham, còn Kỳ Tham vì vết thương ở chân đành phải vòng tay khoát lên bả vai Tô Oánh, làm hại mắt nàng đau nhức không thôi. Quá đáng nhất là Tô Oánh cố ý nói chuyện lúc lớn lúc nhỏ, nhìn qua hai người có quan hệ rất thân thiết, thỉnh thoảng Kỳ Tham còn cười ha ha…
Vệ Linh nghiêng đầu đi không muốn nhìn nữa, tập trung vào phong cảnh ven đường, cứ vậy đi tới. Bỗng nhiên Vệ Linh dừng bước nhìn cây đại thụ lớn che trước hang động nhỏ, không chắc chắn lắm nhìn thêm mấy lần… Chuyện cũ như in, năm đó nàng đưa Phú Tường xuống núi, khi quay lại liền thấy Kỳ Tham dựa cây đại thụ, miệng ngậm cọng cỏ, cười như không cười đứng đó đợi mình, chớp mắt có loại kích động muốn rơi lệ.
“Sao cô không đi tiếp?” Tô Oánh ở đằng trước phát hiện Vệ Linh đứng thẩn thờ, dìu Kỳ Tham vòng lại, dò hỏi: “Mệt mỏi?”
Vệ Linh nhìn Kỳ Tham, chỉ vào cây đại thụ, ôn hòa nói: “Vô tình thấy nó… Nhớ lại chuyện cũ thôi.”
Tô Oánh nheo mắt lại, tiếp tục duy trì nụ cười;
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-ai-phap-tac-truong-linh-tay/1610457/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.