“Nhẫn tâm? Nếu nói nhẫn tâm thì làm sao bằng Vệ gia.” Kỳ Tề lạnh lùng đặt chung trà xuống: “Tính ra con bé cũng họ Vệ, nhưng nhà cô đâu muốn thừa nhận.”
Vệ Linh đã biết đối mặt với Kỳ Tề không giống như đối mặt với Kỳ Tham. Kỳ Tham còn thương lượng được nhưng Kỳ Tề thì không, Vệ Linh buồn rầu thấp giọng thở dài, hỏi: “Không biết tôi có thể gặp đứa bé kia không?”
“Được.” Kỳ Tề trả lời không chút nghĩ ngợi: “Bây giờ con bé đang ở vườn hoa chơi với mấy đứa trẻ, con của người làm. Tôi kêu người dẫn cô qua đó.”
Vệ Linh đứng dậy, gật đầu tỏ ý cám ơn Kỳ Tề: “Tôi biết, nếu cô thật sự muốn triệt đường sống của Vệ gia thì cô với các nàng sẽ không kéo tới bây giờ, nên tôi sẽ chủ động nhanh chóng tìm ra biện pháp, để hai bên đều đạt được cái mình cảm thấy thỏa mãn.”
“Tôi không kỳ vọng.” Kỳ Tề nói thẳng: “Nhưng suy nghĩ cho tương lai của em gái, tôi rất chờ mong biện pháp của cô.”
Vệ Linh gật đầu lần nữa: “Đa tạ. Vậy tôi đi gặp con bé.”
Kỳ Tề tỏ vẻ không sao, gọi người làm dẫn nàng đi.
Bên trong vườn hoa, tổng cộng có ba bé gái tuổi tác gần bằng nhau, đang vui vẻ chơi đùa, Vệ Linh đứng dưới hành lang, chăm chú đánh giá một lượt, nàng nhanh chóng khẳng định đứa mặc váy màu hồng nhạt là con gái bác cả.
Dáng dáp đứa nhỏ giống bác cả năm, sáu phần, khí chất hoàn toàn khác với hai đứa còn lại. Vệ Linh càng nhìn càng thấy giống Vệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-ai-phap-tac-truong-linh-tay/1610472/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.