Vệ Linh nhìn bóng lưng Kỳ Tham, không lên tiếng, chỉ nhìn theo hướng cô đang nhìn Cung Khả Khả chơi với bạn, con bé dùng tiếng Trung không quá rành nói chuyện, thỉnh thoảng cả ba hồn nhiên cười ha hả.
Kỳ Tham nhìn thẩn thờ một lúc đột nhiên cảm thấy sau lưng có người, quay lại thấy Vệ Linh ưu sầu trầm tư nhìn Cung Khả Khả, cô vỗ tay một cái: “Đi ra lúc nào? Sao không lên tiếng?”
“Tôi…” Vệ Linh mở miệng, ngồi xuống bên cạnh Kỳ Tham, nhìn Cung Khả Khả vài giây mới nói tiếp: “Mấy em họ tôi đã từng như Khả Khả, lúc nhỏ tụi nó đều vô tư vô lự không buồn không lo.”
Kỳ Tham không rõ đáp lời: “Ừm, con nít mà, làm sao như người lớn chúng ta nhiều buồn phiền như vậy.”
Vệ Linh khẽ thở dài: “Mặc dù bây giờ Tiểu Duyệt và Tiểu Khác đã lớn, bắt đầu có phiền não nhưng dù sao vẫn có trưởng bối ở phía sau giúp đỡ… Còn Khả Khả… Con bé sẽ giống như những đứa nhỏ ở nhà tôi thuận lợi lớn lên sao? Nhà tôi không ai đồng ý thừa nhận thân phận của Khả Khả thậm chí còn không muốn con bé tồn tại trên thế giới này. Khả Khả còn nhỏ không hiểu, sau khi lớn lên có phải sẽ oán hận chán ghét sự thật tàn khốc này và cả Vệ gia hay không?…”
Kỳ Tham nghe ngữ khí Vệ Linh trở nên gấp gáp, rất tự nhiên đặt tay lên tay nàng, nhẹ nhàng vỗ về. Vệ Linh dừng câu chuyện ưu thương nhìn qua, Kỳ Tham liền mỉm cười: “Không có chuyện gì không có cách giải quyết, cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-ai-phap-tac-truong-linh-tay/1610474/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.