Vệ Linh bất đắc dĩ: “Nếu nhớ con thì gọi điện kêu con trở về.”
Vệ nhị gia tiếp lời: “Mấy ngày trước là con gấp gấp theo sát Kỳ Tham chạy đi, ba muốn coi chừng nào con về, có đúng như lời đã nói hay không? Theo lý thuyết con phải là người chủ động gọi về hỏi thăm ba mẹ, người làm ba gọi cho con làm cái gì, giống như ba phải điều khiển con từ xa vậy.”
Vệ Linh nghe Vệ nhị gia nói xong, trong lòng không nhịn được cười thầm rõ ràng ba ba đang giận, xem ra đúng như lời Kỳ Tham nói, ba ba ‘Ghen tức’, nên cười an ủi: “Dạ, con sai rồi! Chỉ biết ở bên ngoài chơi đùa vui vẻ, không quan tâm ba mẹ ở nhà, xin lỗi ba ba.”
Mẹ Vệ ngồi bên cạnh chịu không được chồng mình phát tính khí, chen vào nói: “Chẳng qua Tiểu Linh ra ngoài chơi mấy ngày, gần đây trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, con gái vì Vệ gia gánh vác nhiều oan ức quá rồi, ông còn không cho phép ra ngoài thả lỏng sao? Hơn nữa không phải con gái đúng hẹn quay về rồi sao? Cái ông này, nằm trên giường bệnh còn nói con vậy làm cái gì?”
Vệ nhị gia nghe vợ mình cằn nhằn, liền dựng lên uy nghiêm lớn tiếng hắng giọng một cái: “Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, đùa một chút! Biết tôi đang nằm trên giường bệnh bà còn nói tôi!”
“Được rồi, ba, mẹ, đừng làm ầm ĩ, để người ngoài nghe được không tốt.” Vệ Linh mỉm cười khuyên giải ba mẹ: “Mẹ ở chỗ này với ba đã lâu đúng không? Hay mẹ về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-ai-phap-tac-truong-linh-tay/1610518/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.