Kỳ Tham cau mày cầm điện thoại nhớ lại toàn bộ quá trình nói chuyện với Vệ nhị gia hôm nay, cô luôn cảm thấy bên trong tồn tại cái gì đó không nắm bắt được.
Bất thình lình ly trà xanh xuất hiện trước mặt, Kỳ Tham ngửa đầu ra sau nhìn, tay nhận ly trà, sau đó chuyển tầm mắt tới gia hỏa ngồi đối diện.
“Vệ gia lại gặp sự cố?” Trương Hoắc Tưởng mang cặp mắt kính làm nổi bật đặc tính vốn có, lúc này hai người ở phòng khám phối hợp với nhau: “Không lúc nào được yên tĩnh.”
Kỳ Tham cầm ly trà đặt dưới miệng thổi thổi, hớp một ngụm: “Gia tộc quá nhiều người, ai cũng có tâm tư, sự bất đồng chỉ là sớm hay muộn.”
“Bây giờ cậu có muốn tới Vệ gia ngay, tìm Vệ Linh an ủi một hồi không?” Trương Hoắc Tưởng giảo hoạt cười kiến nghị.
“Nàng không tới mức vì chuyện này mà nghĩ không thông, nhiều nhất chuyện này liên lụy ba nàng nên không vui thôi.” Kỳ Tham bình tĩnh uống trà: “Nhưng nàng đối với người nhà mình khoan dung quá độ, qua mấy ngày sẽ quên việc không vui này mà thôi.”
Trương Hoắc Tưởng khoanh hai tay trước ngực: “Được, hình như cậu rất hiểu Vệ Linh, bỏ qua đi, quay lại nói tiếp chuyện lúc nãy.”
“À.” Kỳ Tham gật đầu, bỏ ly trà xuống bàn, nghiêm nghị nói: “Suýt chút nữa quên lý do tới tìm cậu... Mấy ngày trước mình mém chết đuối, trong khoảnh khắc đó có nhiều hình ảnh lướt qua trong đầu. Nhưng mình không xác nhận đó là ảo giác nhất thời hay ký ức trong đầu.”
Trương Hoắc Tưởng đứng lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-ai-phap-tac-truong-linh-tay/1610554/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.